lúc đó, tiếng vó ngựa len lỏi qua rừng rậm mạnh mẽ truyền đến, một nhân mã nhảy qua bụi cây đang phi nước đại đến chỗ Harry. Firenze, là ngựa lông màu xám nhạt, là với mái tóc vàng hoe.
Firenze cúi đầu Harry bằng đôi mắt lạnh lùng…
“Năm nhất… nên ở đây!”
Harry đáp bằng một nụ thiện, tay cầm đũa phép giơ lên nữa, ngọn lửa xanh vùng lên như một con rắn, theo ý của Harry nó ngoan ngoãn lao đến chỗ Quirrell trói. Ngọn lửa quấn quanh thể gã, nuốt trọn cả hình cao lớn…
Trước khi chỉ còn một đống tro tàn, tiếng “HARRY POTTER!!!” Đầy thù hận gầm lên vang vọng khỏi Rừng Cấm…
Firenze vô thức Harry một cách chăm chú… bước từng bước gần Harry ngọn lửa ngấu nghiến phần ăn của .
“Sinh vật hút m.á.u kỳ lân… khá kinh ngạc vì thể tiêu diệt nó, thích hợp để điều , nhưng cũng rằng thật lòng ơn .”
“Chỉ kẻ tuyệt vọng mới uống m.á.u kỳ …” Firenze giải thích: “Giết kỳ lân là một tội ác lớn nhất, uống m.á.u kỳ lân cũng trả giá… chịu một cuộc đời nguyền rủa. Cậu kẻ nào thể sống sót cái chết, và sẵn sàng làm thứ để sống ?”
Harry đáp, ngẩng đầu lên bầu trời, lơ đãng : “Những ngôi … đổi chỗ đúng ? Vận mệnh đổi ?”
Firenze phản bác: “Không thứ đều trời… ý chí mạnh mẽ hơn vận mệnh, tin là .”
Dường như câu trả lời ý, Harry liền cúi đầu chào Firenze: “Tôi sẽ tự trở … chúng tạm biệt ở ở đây thôi.”
Trước khi rời , Harry luyến tiếc xác con kỳ lân mới chết…
Cậu Firenze dò hỏi: “Tôi là tiêu diệt kẻ đó… thể thu chiến lợi phẩm của ? Dù con kỳ lân cũng c.h.ế.t …”
Firenze nghiêng đầu, Harry bằng ánh mắt kỳ quái, nhân mã thở một : “Tuỳ ý …”
Harry bước vài bước đến chỗ con kỳ lân, nhắm mắt, cúi đầu đúng 1 phút như đang mặc niệm…
“Thật xin vì thể cứu ngươi… xin thề sẽ sử dụng cơ thể của ngươi thật , để lãng phí cái gì cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/fanfic-drahar-unchosen/chuong-51.html.]
Harry vui vẻ vung đũa, lấy hết lông đuôi, sừng và da của nó… đó còn thành thủ tục bằng cách cho nó một ngọn lửa để hoả táng nó.
Vừa lưng định , Harry liền thấy cụ Dumbledore và cả giáo sư Snape…
Cụ Dumbledore quét mắt từ đầu tới chân Harry: “Mọi chuyện kết thúc… im ắng hơn tưởng.”
Harry ngước mắt, cụ Dumbledore bình tĩnh đáp: “Con cũng khá bất ngờ… Voldemort chỉnh, đáng sợ như con nghĩ.”
Cụ : “Có vẻ như cơ thể con vẫn lành lặn.”
Harry gật đầu thành thật đáp: “Vâng… thật may là con vẫn .”
Snape cũng đánh giá sơ bộ qua một , đảm bảo Harry gì, mới : “Để đưa nó về phòng ngủ nam sinh…”
“Cảm ơn, Severus! Chúc ngủ ngon!”
Snape thả chậm bước chân, như đang đợi Harry chân ngắn cho kịp… hành lang dẫn đến căn hầm vắng lặng tối thui.
xHENRI
Giọng Snape trầm trầm vang lên: “Trò Potter! Trò tự ý chuồn khỏi ổ của giữa đêm và tin chắc đây đầu, trò còn lập một công lớn… sẽ cho trò hai sự lựa chọn.”
“Sao là ba hả giáo sư?” Harry đáp : “Con cần cộng điểm ạ, vì con giáo sư thích dạy bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, con làm điều vì niềm mơ ước của thầy mà…”
Ngừng một chút, Harry thở một dài đầy tiếc nuối: “Cho dù giáo sư chỉ trải nghiệm tới một tháng nữa… con hy vọng là thầy thích món quà .”
Snape dừng bước chân, ông trừng mắt Harry, giáo sư Snape còn đang lo lắng lỗ tai lầm. thằng nhóc Harry tít mắt như đang giả vờ ngây thơ…
Snape chậc lưỡi nhẹ, lầm bầm như với chính : “ là con giỏi hơn cha…” lên giọng: “Nhanh chân một chút.”