Ron đỏ mặt, nhóc mở cái thiệp chúc mừng của Harry , Ron lẩm bẩm: “Học cùng trường thiệp làm gì…”
“Cái gì đây? Nó tên là Pigwidgeon…” Vừa , Ron kiềm bất ngờ mà lớn tiếng.
Con cú lùn cái tên đó, nó còn hí hửng bay thẳng đến chỗ của chủ nhân mới đậu đầu của Ron.
Hermione, các em nhà Weasley cả đám bạn Gryffindor đều phá lên …
Hermione : “Hình như nó thích cái tên đó lắm!”
Ron nghiến răng: “Mình tin chắc… Harry đang cố ý trêu chọc .”
Fred vẫn còn , vỗ vai Ron: “Sướng ha, một con cú hài hước… công nhận một điều, Harry hợp để gia nhập nhóm của bọn .”
George nhích gần em trai, đặt lên bàn một hộp quà: “ rũ mấy mà thằng nhóc chịu… đây, quà của bọn tặng cho em chơi.”
Ron nhíu mày, nhăn mặt đề phòng hỏi: “Sẽ cháy, nổ, hôi, thối… gì đó chứ?”
Fred thì lớn, George bí ẩn : “Phải từ khám phá mới thú vị.” Anh thêm: “Yên tâm , sẽ c.h.ế.t .”
Giữa cuối tháng năm, trong khi tất cả những học sinh khác đều bận lo lắng cho kỳ thi cuối kỳ, Harry đều dành đêm tối cho những ngày lang thang trong Rừng Cấm.
xHENRI
Harry bao bọc bằng áo choàng tàng hình, đũa phép lúc nào cũng cầm chắc tay.
Gần cuối tháng, ánh trăng mờ ảo với những tia sáng yếu ớt xuyên qua những tán cây rậm rạp khác gì những sợi chỉ bạc, khí lạnh lẽo rờn rợn cả sống lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/fanfic-drahar-unchosen/chuong-50.html.]
Những vệt m.á.u ánh bạc chảy nền đất đen, mờ nhạt như một linh hồn sắp lìa khỏi xác.
Harry bước từng bước nhỏ theo vệt m.á.u màu bạc, càng đến gần chỗ con kỳ lân Harry càng thể âm thanh của những con quái khác, vì thế Harry càng lo lắng tiếng bước chân của sẽ dễ dàng phát hiện.
Vệt m.á.u càng ngày càng lớn, đôi mắt xanh lục bảo nhạy bén về một phía. Một sinh vật kỳ lạ mặc áo choàng như hoà bóng đêm, nó ngấu nghiến hút lấy m.á.u một con kỳ lân đang hấp hối.
Cái sẹo trán đau nhói dữ dội khi Harry bước gần đó, sinh vật như cảm nhận điều gì đó nó ngước lên ngoái xung quanh một vòng. Không thấy gì lạ, nó cặm cụi tiếp tục uống máu.
Harry nghiến chặt răng, nhất định… chuyện giải quyết gọn gàng trong đêm nay.
Thì thầm một câu thần chú lạ, Harry học nó từ những cuốn sách cấm.
Một sợi dây ánh xanh vung từ đũa phép tay Harry, nó lao vun vút về phía , thoáng chốc quấn chặt lấy sinh vật lạ , nó chẳng khác gì một con trăn đói bụng lao đến siết chặt con mồi hòng làm nó ngạt thở.
Đó là một câu thần chú mà Harry đảm bảo, cả Voldemort cũng thể hoá giải . Gã giãy dụa, gào thét, gầm rú… áo choàng tuột xuống lộ gương mặt sợ hãi của giáo sư Quirrell và cái đầu ký sinh đang méo mó vặn vẹo dính chặt ngay phía .
Nó luôn mồm mắng chửi Quirrell: “Đồ phế thải…”
Cái đầu phía lưng giành quyền chủ động, nó trừng lớn mắt đen tối. Harry chiều lòng gã, kéo áo choàng tàng hình , từng bước tiến gần Voldemort… lẽ Harry chỉ nên gọi nó là cái đầu của Chúa tể hắc ám.
Mây đen bay , ánh sáng mờ ảo chiếu gương mặt nhỏ… một thằng nhóc con to gan làm điều hỗn xược với Chúa tể hắc ám.
Gã rít lên: “Harry… Potter!!!”
Harry gã từ cao, nhíu mày chê bai, chẳng khác gì bản giẫm một bãi nôn.
Chịu đựng cơn đau từ vết sẹo, Harry khinh khỉnh : “Lâu quá gặp! Voldemort…”