Đã là thứ năm trong tuần, Harry bỏ đó giờ ăn tối. Draco dò hỏi thì Harry cũng luôn lảng tránh, Harry đang làm cái gì đó một , thử những nơi mà Harry thể đến…
Chỉ còn một nơi thôi, quan trọng là đó để làm gì…
“Cậu nghĩ chắc…” Draco chau mày, nghiến răng tự càu nhàu với chính .
Không hiểu vì , ghét cay ghét đắng, chuyện Harry cứ âm thầm làm việc gì đó ngoài tầm mắt . Cảm giác bỏ một , cảm giác thật bực bội.
vấn đề đặt … là làm thể đúng căn Phòng Yêu Cầu mà Harry tạo theo ý của .
Không còn cách nào khác, Draco đành chờ Harry ở một góc khuất, ngay bên cạnh cánh cổng vô hình dẫn Phòng Yêu Cầu. Chẳng ai bảo làm cả, chỉ gặp Harry hỏi cho rõ, cứ chờ, chờ.
Hành lang dần trở nên vắng , ánh sáng leo lét từ những ngọn đuốc treo tường cũng dần tắt lụi.
Chỉ chờ thêm một lúc nữa thôi, một lúc nữa sẽ bỏ …
Chỉ thêm một lúc nữa thôi…
Draco sụp xuống, mí mắt nặng trĩu chống đỡ nổi nữa. Trong khoảnh khắc ngủ gật ngắn ngủi , tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên mỗi lúc một gần… Draco lờ mờ mở mắt, trong tầm mắt chỉ thấy một đôi chân nhỏ.
“Dậy … Malfoy.”
Harry!
“Tôi tìm …” thều thào, giống như đang với nào đó ở trong giấc mơ.
Harry xuống đối diện Draco, lay nhỏ giọng gọi: “Về thôi… Malfoy.”
Bất ngờ, Draco siết chặt lấy Harry, gần như vùi mặt bờ vai gầy của . Vòng tay dịu dàng, mà mang theo một nỗi sợ gọi tên, nếu như buông , nếu như lúc giữ chặt lấy, Harry sẽ tan biến như một ảo ảnh mà thể với tới nữa.
Harry khẽ hít một khí lạnh: “Cậu làm đau đấy, Malfoy.”
Giọng của Harry truyền màng nhĩ, nhỏ nhưng đủ khiến Draco sực tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/fanfic-drahar-unchosen/chuong-30.html.]
Ngay lập tức, Draco buông Harry , đẩy một cách. Ánh sáng đủ, nhưng với cách , Draco chạm mắt một vết thương quái lạ mép tay áo choàng của Harry.
Không nghĩ nhiều, Draco nắm lấy cổ tay của Harry, kéo tay áo choàng lên cao, lớp áo choàng trượt qua để lộ những vết bỏng dữ tợn, giống như Harry thoát từ một đám cháy.
“Harry… Potter!!!” Giọng khàn .
Đây là vết bỏng thông thường, suýt chút nữa, một nửa cánh tay của Harry gần như huỷ hoại, kinh khủng đến mức giống như còn là một vật sống nữa. Như thể ngọn lửa hoá thành một con thú dữ, nó ngoạm lấy từng tấc da thịt của Harry mà cắn nuốt.
Lửa quỷ!!!
Draco sững , tim như rơi xuống ngực, trừng mắt chằm chằm vết thương đó…
“Cậu điên hả?” Draco gằn giọng hét lên giữ hành lang vắng .
Draco còn giữ bình tĩnh nữa, hét lên: “Cậu đang làm cái trò quái quỷ gì , Harry?”
Harry siết chặt với cánh tay run rẩy của Draco…
“Nếu nhỏ tiếng một chút, thầy Filch sẽ đó.” Harry thì thầm, cố gắng làm cho Draco bình tĩnh một chút…
Hắn tựa đầu hõm vai của Harry, giọng run run như sắp : “Cậu thích cái cảm giác c.h.ế.t cháy lắm ?”
Harry choàng tay , ôm lấy Draco, vỗ nhè nhẹ lưng như trấn an.
Chỉ chớp mắt một cái, một luồng sáng chói từ chiếc đèn lồng rọi thẳng mặt hai , kéo cả hai về thực tại.
Chất giọng khàn khàn đầy khó chịu vang lên: “Dừng ngay cái trò hẹn hò đêm khuya đó cho . Cả hai, ngay lập tức lên phòng giám thị và đợi ở đó!”
Thầy Filch ngay sát bên con mèo Norris, đôi mắt lóe sáng vì bắt học sinh phạm luật, còn là hai đứa năm nhất nổi tiếng xuất sắc nhất trong học kỳ …
Harry khẽ thở dài, với Draco: “Giờ thì chúng bắt buộc đấy…”
xHENRI