“Con tỉnh … Harry.” Thấy động đậy mí mắt, bà Tonks liền dậy gọi trưởng khoa Smethwyck.
Cục nhỏ đặt xuống bên cạnh Harry, tiện tay kéo thằng nhóc lòng , vì Harry sợ với cái tính hiếu động ăn sâu trong máu, sẽ làm nó lăn xuống đất.
xHENRI
Cửa phòng bệnh mở nữa, nhưng là trưởng khoa Smethwyck bà Tonks bước … đó là mái tóc vàng sáng óng ánh chải chuốt kỹ càng và thật chói mắt.
“Không gõ cửa ? Malfoy.” Giọng Harry khô khốc khàn, ngủ bao lâu nữa.
“Để rót cho một ly nước…” Draco tăng nhanh bước chân của , nhưng dáng của một quý tộc vẫn chẳng đổi gì cả.
Trong lúc ai còn đủ sức để ý đến, tay Draco run nhẹ… lẽ dành hết can đảm của đời để bước căn phòng .
Đỡ Harry dậy dựa tường, thấy vững, Draco mới đưa ly nước lọc đến cho Harry.
“Có vẻ như công việc của Thứ trưởng quá sức với nhỉ, Pottah, trở thành một tên ốm yếu, đến mức ngất xỉu tại nhà và nhập viện…” giọng vẫn chút mỉa mai, nhưng lạ lùng là Harry một chút quan tâm ở trong đó. Đối đầu với bao nhiêu năm qua, ngờ đến một ngày Harry tự nhiên cũng thể hiểu đối thủ của chỉ bằng một ánh mắt.
Harry nhẹ, nụ đó cũng chẳng giúp cho gương mặt nhợt nhạt tươi tắn nổi…
“Tại quý ngài Malfoy mặt ở đây?” Harry hỏi.
“Tôi đang học việc tại đây… hai tháng . Tôi tự thông qua một bài thi nhỏ để đây…”
Có nghĩa là đây bằng năng lực, giỏi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/fanfic-drahar-unchosen/chuong-3.html.]
“Thật … từ ngày hôm đó, còn cơ hội chính thức cảm ơn …”
Cửa phòng bệnh mở một nữa, Draco lúng túng, những lời định cũng nuốt ngược trong…
Bà Tonks thấy Draco, nghi hoặc đề phòng, bà gằn giọng hỏi: “Malfoy… mày làm gì Harry?”
Cũng thể trách bà Tonks , chiến tranh… bà mất con gái lẫn con rể, hiện tại bà chỉ còn Teddy và Harry cũng xem như một nữa nhà. Cũng dễ hiểu khi bà sẽ căm thù những Tử Thần Thực Tử đến hết đời
“Bà Tonks…” Harry cất tiếng gọi giống như đang trấn an bà, đó mới sang Draco tiếp: “Tôi hiểu ý , ngoài .”
Bà Tonks ôm Teddy lòng xuống ghế như đang tự an ủi chính , trưởng khoa Smethwyck đem đến một ít tài liệu, lẽ là hồ sơ bệnh lý của Harry…
“Được , ngài Potter… chúng chuyện với sự mặt của bà Tonks cũng đúng chứ?”
Harry gật nhẹ đầu xem như đồng ý, yên chờ đợi bệnh án của .
“Là vầy… phần linh hồn trú ngụ trong , thật vẫn tiêu diệt . Nó như một căn bệnh mãn tính, nó bào mòn tinh thần và cả sức sống của , đổi tính cách cũng là biểu hiện rõ ràng nhất… dễ dàng nóng giận, u uất, cảm xúc cũng dễ dàng d.a.o động…”
Bàn tay đặt lớp chăn mỏng của Harry siết chặt thành nắm đấm.
Harry hỏi : “Tại ? Không chỉ cần chấp nhận c.h.ế.t vì khác, thì mảnh hồn đó cũng sẽ c.h.ế.t … tại như ?”
Trưởng khoa Smethwyck thở dài một : “Nguyên nhân lẽ là do chiếc đũa cơm nguội… nó công nhận chúa tể hắc ám, vì thế đó là một lời nguyền chỉnh. Nó nhận cố tìm cách g.i.ế.c nó… Và chúng chỉ thể kìm hãm sự ăn mòn đó, để kéo dài thời gian. Trường hợp khá là giống trường hợp của cụ Dumbledore, khác ở chỗ là nó ăn mòn cơ thể từ bên trong.”