Bất ngờ, BÙM một tiếng, một chiếc xe buýt hai tầng màu tím bất ngờ dừng ngay mặt Harry ngay vỉa hè, cách từ xe đến mặt của Harry chỉ một sảy tay. Harry giật b.ắ.n , nhưng với phản xạ nhanh nhẹn rèn luyện trong chiến tranh, bật nhảy một cách an .
Cánh cửa trượt bật mở, đàn ông mặc đồng phục màu tím nhảy xuống, nụ rộng tới mang tai: “Chào mừng đến với xe đò hiệp sĩ! Phương tiện cấp cứu khẩn cấp dành cho các phù thuỷ lâm thế kẹt. Chúng thể đưa bạn đến bất cứ nơi nào bạn , miễn nó mặt đất. Tôi là Stan Shunpike, lơ xe chuyến .”
Stan Shunpike chống eo quanh: “Gì đây, thấy hành khách ở hết ha… rõ ràng cảm thấy một thằng nhóc phù thuỷ tuyệt vọng ở đây.”
“Tôi thì thấy ai giơ đũa lên gọi xe cả, mà cứ làm theo ý .” Người tài xế lớn tuổi ồm ồm .
“Là … ở đây.” Giọng của trẻ con phát từ đầu gối của gã lơ xe cao kều.
Stan Shunpike xuống nơi phát âm thanh: “Hả… lùn tịt như , hình như nhóc còn đủ tuổi học hả? Vậy lên xe ha, nhóc con.”
Harry xách theo túi hành lý trèo lên xe buýt, : “Làm ơn.. cho đến quán Cái Vạc Lủng ở đường Charing Cross…”
xHENRI
“Được , tự tìm chỗ cho ha.” Stan Shunpike một lượt từ xuống đánh giá Harry, hỏi tiếp: “Bỏ nhà hả? Nhóc con tên gì?”
Harry do dự giữa việc công khai danh tính, lời đồn truyền một cách nhanh chóng và cụ Dumbledore sẽ đến ngay lập tức, là cứ đại một cái tên nào đó đến quán Cái Vạt Lủng mượn nhờ cú của ai đó để liên hệ với cụ Dumbledore…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/fanfic-drahar-unchosen/chuong-14.html.]
Harry chọn vế thứ hai… “Tôi tên là Neville Longbottom… đang tìm nhà cho .”
Cảm giác choáng ngợp chẳng khác gì kiếp , tay tài xế già vẫn luôn lái ẩu như mà vẫn sa thải. Chiếc xe cũ kỹ với ghế sắt cọt kẹt, đèn dầu mờ mờ, mùi mốc ẩm và tiếng phanh gấp liên tục khiến tim đập thình thịch. tất cả, đây lẽ là một sự lựa chọn duy nhất mà Harry thể nghĩ đến lúc , với một chiếc túi tiền rỗng, ít nhất thì còn lang thang ngoài đường nữa.
Ước chừng mười phút chịu đựng, xe buýt Hiệp Sĩ đưa Harry đến quán Cái Vạc Lủng, hoặc lẽ ngắn hơn mười phút, nhưng Harry cảm thấy quá lâu vì xe luôn cảm thấy căng thẳng.
“Cái Vạc Lủng đây !” Stan Shunpike giúp Harry vác cái túi du lịch xuống quán : “Chúc may mắn, nhóc con.”
Harry cúi đầu cảm ơn, mới một tiếng tạm biệt, Stan Shunpike liền nhảy lên xe, chiếc xe rùng một cái biến mất.
Cái Vạc Lủng, với tấm bảng đen sậm, mờ nhoè, nó già cỗi đến mức gần như thể . Cái quán nhỏ tối om với cánh cửa cũ kỹ, nứt nẻ giữa những cửa hàng hiện đại đèn đuốc sáng trưng, đường cứ lướt qua nó như chẳng hề thấy sự tồn tại kỳ lạ đó.
Hít một thật sâu, Harry đẩy cửa bước trong, ngơ ngác quanh một vòng giống như kẻ mới đến đây đầu… nhiều mặc áo choàng đang rì rầm trò chuyện, vài khác tò mò vì sự xuất hiện của một thằng nhóc phù thuỷ với bộ đồ muggle rộng quá cỡ, nhưng cũng chỉ dừng ở sự tò mò thôi.
Harry một mạch đến quầy, hình quá nhỏ bé để thể trò chuyện ngang hàng với một ai đó. Harry trèo lên một cái ghế trống tầm mới tạm , đàn ông quầy, lấy hết can đảm Harry lên tiếng: “Xin chào ngài, hiện tại một đồng galleon nào cả, thể mượn cú của ngài để gửi một bức thư ?”