Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 473: Bị Hù Dọa

Cập nhật lúc: 2025-11-09 17:24:16
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Anh nghĩ tới Tần Vĩnh, nhớ tới Trương Mai Mai.

lấy một khu vườn lớn từ tay nhà họ Trương, vui, đồng thời đưa cha Trương Mai Mai về Bắc Kinh.

Cha cô thực sự bệnh nặng, nếu muộn thêm vài ngày lẽ c.h.ế.t thật, may mà về kịp, cô còn tìm quan hệ mời bác sĩ quyền lực nhất chữa trị cho ông. Theo tin , ca phẫu thuật thành công.

Tuy nhiên, cô vẫn thăm, để khi nào rảnh sẽ tới.

Nhờ Trương Mai Mai, cô mới quen Tần Vĩnh, từ tay Tần Vĩnh lấy một đống “bằng chứng” của nhiều , sẽ hữu ích.

Giờ Tần Vĩnh xuất hiện, trao vàng cho cô ?

Tôn Nhị đầy đủ tên Tần Vĩnh, xem nhầm .

Anh nhỏ giọng : “Chính là Tần ca! Hắn gặp cô.”

Phương Anh liếc Tôn Nhị từ đầu đến chân: “Không ngờ cũng trung thành, sắp mất đầu vẫn lời, chăng nắm cái gì đó của ?”

Tần Vĩnh bắt hôm đó, từ đó từng thả .

Cô luôn theo dõi, ban đầu tưởng sẽ giải quyết nhanh chóng, nhưng dùng cách gì, giữ mạng sống, và dường như chuyện đều lặng lẽ hóa giải: chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa . Có “giải quyết kiểu hòa giải” giúp xong.

Có lẽ đang giữ một “bằng chứng lớn” của nào đó, nên bảo vệ .

Tôn Nhị trợn mắt: “Tần Vĩnh cứu lúc khó khăn nhất! Hắn là đại ca của ! Kiếp là, kiếp cũng !”

Phương Anh lập tức mất hứng chuyện với , thờ ơ đáp: “Ừ ừ, thật nghĩa khí… nhưng đó là nghĩa khí giả, giúp giặc ác, làm tay sai cho hổ.”

Tôn Nhị tức đến trợn mắt, nhưng chỉ “nghĩa khí giả” là gì, hai câu hiểu, chắc đang mắng .

Nếu nhảy phản ứng, chẳng hổ ?

Anh sĩ diện.

Phương Anh cúi , thấy kẻ hầu như mấy thông minh.

Cũng thôi, trí tuệ thì Tần Vĩnh sai ? Hắn giờ như bù sư qua sông cũng khó bảo , khôn thì lợi dụng cơ hội bỏ trốn hoặc hạ thủ, chỉ kẻ ngốc mới tiếp tục để sai khiến.

cô cũng chắc chắn bảo vệ Tần Vĩnh, nếu khả năng sai Tôn Nhị tới gặp cô.

“Hắn gặp để làm gì?” Phương Anh hỏi.

Tôn Nhị: “Tôi .”

Phương Anh…

“Vậy khi nào gặp? Ở ?”

Tôn Nhị: “Hắn bảo cô tìm cách gặp , cô nên .”

Phương Anh… Tôn Nhị ngốc, Tần Vĩnh thật sự ngốc.

“Được , để chờ .” Phương Anh đáp.

Tôn Nhị xe một lát: “Cô nhất định gặp Tần ca, mau , chắc chắn chuyện quan trọng với cô. Nếu cô , …”

“Cút!” Phương Anh bỗng hét.

kẻ ngốc nữa.

Người từ xã Đông Hưng lập tức lao đến.

Họ quan sát từ , dù rõ hai gì, nhưng thấy rõ Phương Anh kiên nhẫn.

Giờ cô mắng , liền chạy tới, hỏi Tôn Nhị là ai, coi là kẻ gây rối, xua đuổi bằng tay chân.

Tôn Nhị thấy nhiều bảo vệ Phương Anh, những sợ, mà còn vui mừng, hiện vẻ ngạc nhiên.

Trông mạnh mẽ ghê, chắc Tần ca cứu nhỉ?

Tiền Lai tiến hỏi:

– Là ai ?

Phương Anh đáp:

– Một tên ngốc, cần quan tâm.

Có khi còn đến truyền tin cho cô, nên thể để khác ngăn cản.

Tiền Lai gật đầu, tin lời. Giờ ngốc khá nhiều, mỗi làng đều vài , xuất hiện thêm một kẻ cũng lạ.

– Thịt heo ngày mai sắp bán hết . – Tiền Lai .

Phương Anh :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-473-bi-hu-doa.html.]

– Khách quen hài lòng, mỗi ngày cung cấp cho chúng một con heo, nhưng ngoài thì là do chúng tự nuôi.

Mắt Tiền Lai lập tức sáng lên, khách quen đúng là bụng thật! Anh thậm chí nhường luôn tiền kiếm từng 5 hào một rổ.

Phương Anh :

tăng giá, 1 đồng rưỡi một cân, giờ 2 đồng.

Tiền Lai cắn lưỡi, sống cuộc sống quá sung túc, giờ thương hại cho Trâu Bóp Da!

– Được! 2 đồng thì 2 đồng, nhưng đừng tăng nữa! Tăng thêm thật, mua nổi ! – Anh nghiến răng .

Phương Anh :

– Chú tin , thịt heo thể lên tới 30 đồng một cân?

Mắt Tiền Lai lập tức trợn to, trong ánh mắt đầy sợ hãi, gập lên cửa xe hỏi nhỏ:

– Cô tin nội bộ gì ? Lại sắp xảy nạn đói ? Giống như năm 60 ?

Phương Anh… trêu quá , đối phương bắt mấu chốt vui mà hoảng sợ.

Quả thật, năm đói kém nhất, giá cả tăng vọt, đặc biệt là thực phẩm, cao đến mức hiện tại cũng khó tin.

Bây giờ một cân gạo vài xu, tối đa hai hào một cân gạo mịn, nhưng khi đói kém nhất, chợ đen 20 đồng mới mua nổi một cân gạo là may mắn.

Cơ bản là mua nổi.

Thịt còn đắt hơn, một con gà, vịt, ngỗng đều 20–30 đồng, một con heo con thể lên tới 500 đồng.

Tất nhiên đó là giá chợ đen, thị trường chính thức vẫn bình thường, nhưng giá cao mà ít hàng, hầu như .

Nhìn dữ liệu thôi cũng đủ tin: năm 1957 cả nước 6.98 triệu chết, năm 1960 17 triệu, năm 1967 6.3 triệu.

Khi đó dân cả nước chỉ hơn 600 triệu .

Năm đói, lương thực quý khan hiếm.

Người trải qua chắc chắn gặp thứ hai.

Tiền Lai sợ đến mức tim.

Phương Anh đổi sắc mặt, trấn an :

– Chú, nghĩ gì ? Không tăng giá thật, mà là thể “tăng ác tâm” lên 30 đồng một cân thôi.

Tiền Lai Phương Anh mấy giây, đôi mắt nhỏ đỏ, vỗ cửa xe:

– Đi , mau chở thịt ! Cô dám tăng giá, sẽ…

Phương Anh hỏi:

– Chú, heo ở trang trại của chúng nặng bao nhiêu ? Khi nào xuất chuồng? Còn đàn gia cầm nữa, cũng sắp xuất chuồng chứ?

Tiền Lai lập tức đổi tay từ vỗ sang vuốt, nhẹ nhàng đặt lên cửa xe:

– Có một vệt… lau cho cô!

Anh còn cáu kỉnh, cô nắm chắc từng li từng tí.

Lứa xuất chuồng xong, còn nhờ lấy tiếp lứa heo con nữa!

– Tôi sẽ nhờ khách quen, ba năm tới heo con tăng giá. – Phương Anh .

Tiền Lai to:

– Anh ơi, ăn cơm ? Chú tự nướng cho vài xiên thịt thử , giờ tay nghề chú giỏi lắm !

Ăn xong thịt xiên do Tiền Lai tự nướng, Phương Anh nghĩ đến việc nên đưa vài con cừu, vài con bò gian.

Nhất là thịt cừu xiên vẫn ngon hơn, cô thích mùi hăng hăng đặc trưng.

Thịt bò thì vị thứ gì thế , thèm quá.

Quyết là làm, lát nữa sẽ quê tìm.

Còn Tần Vĩnh, để chờ !

Hắn bảo cô chạy tới, thì cô chạy tới ? Ngu ngốc!

Làm chỉ khiến Tần Vĩnh nghi ngờ cô gì thôi.

ý định công khai.

Loading...