Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 471: Tính sổ kiểu này sao? Anh ấy hơi bối rối

Cập nhật lúc: 2025-11-09 17:24:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Học một linh cảm , lẽ cuối cùng cả một triệu cái giỏ đều do Tiền Lai trả, lập tức cảm thấy áy náy với Tiền Lai.

Anh giúp em gái tìm giỏ tre để cô bán kiếm tiền, để cô bán cho Tiền Lai mà kiếm lời!

Tiền Lai chuyện chắc mặt dài như lừa mất.

Anh cảm thấy yên tâm, bỏ lớp, theo Phương Anh đến nhà hàng xem cô chuyện với Tiền Lai thế nào.

Phương Anh cũng cản.

Khi cô lái xe tải cùng Phương Học đến nhà hàng, Phương Học thấy đám đông đông như núi, lập tức sợ hãi.

Hôm qua mới về, gì về cửa hàng tạp hóa Nam Lai Bắc Vãng.

Thấy xe tải tới, đám đông lập tức vây quanh.

Phương Anh mở thùng xe, thấy bên trong trống trơn, lập tức thất vọng.

Tiền Lai thất vọng nhất!

Giấc mơ mới bắt đầu bao lâu sắp tan? Chưa chơi xong ?!

Phương Anh xe :

• “Mọi đừng sốt ruột, xếp hàng hóa , các bạn chờ một chút, còn giải quyết một việc, xong việc sẽ lấy hàng, một tiếng sẽ .”

Nghe , lập tức hò reo vui mừng.

Tiền Lai cũng vui theo.

Phương Học lén , hy vọng lát nữa cũng .

• “Nhỏ Anh, việc gì ?” – Tiền Lai hỏi.

Phương Anh kéo phòng làm việc, nhỏ:

• “Chú ơi, quen của em giao cho em một nhiệm vụ, ông đặt 1 triệu cái giỏ tre, treo ở xưởng giỏ của chúng bán, theo sổ sách của xưởng, tiền lời vẫn chia đôi với hợp tác xã, nửa của hợp tác xã vẫn về hợp tác xã, nửa của em sẽ đưa cho ông .”

• “Cái gì?!” – Tiền Lai giật kêu lên.

Tiếng kêu lớn át luôn tiếng Phương Học kinh ngạc. Người quen của cô? Là cô ?

Điều khiến Tiền Lai ngạc nhiên là 1 triệu cái giỏ, cũng là treo lên sổ sách xưởng giỏ, mà là Phương Anh đồng ý chia nửa lợi nhuận của cho khác?!

Phương Anh :

• “Tiền vốn nhập giỏ cũng do bỏ, hợp tác xã chịu. Tiền bán hàng hợp tác xã thu hồi vốn, còn nửa lợi nhuận của đưa cho ông , chỉ giúp một tay, cũng chẳng mất gì .

• Tôi keo kiệt ? Làm thể quá tham lam, lợi nhuận từ nhà hàng đủ , hôm qua nhà hàng cũng kiếm ít đúng ?”

Tiền Lai gật đầu, hóa !

Hôm qua tổng doanh thu ba nhà hàng 5000, trừ chi phí còn hơn 3000, chia nửa cho cô là hơn 1500.

Chỉ cần duy trì mối quan hệ với quen, cô thể kiếm nhiều như hàng ngày.

Chỉ bỏ chút công sức, thương vụ cực kỳ lợi!

Đối với , mặc dù bỏ bộ vốn, nhưng Phương Anh sẽ thu hồi vốn, chắc chắn sẽ thu hồi , cũng sẵn lòng bỏ công giúp một tay.

• “ 1 triệu cái giỏ liệu quá nhiều ? Khi nào mới bán hết ?” – Tiền Lai ôm bụng . “Tiền vốn cần tất cả đưa ngay chứ? Lợi nhuận cũng cần ứng đúng ?”

Phương Anh :

• “Ông loại đó ? Ông chỉ lo đường , giá nhập bao nhiêu, bán thế nào, bán bao nhiêu tiền đều do chúng quyết, ông quản, chỉ lấy nửa lợi nhuận của , khi nào thì trả thôi.”

Tiền Lai gật đầu, thật thà!

Ít nhất cướp, lấy hết vốn của họ, chỉ lấy nửa lợi nhuận, cách làm cũng hề .

Họ coi như giúp ông miễn phí, cũng lấy vô ích, còn lợi ích từ heo giống, gà giống, vịt giống, thức ăn, rau quả, giờ là lúc báo đáp !

• “Được! Thế em bán thế nào? Treo ở cửa hàng tạp hóa bán ?” – Tiền Lai hỏi.

Phương Anh :

• “Không, ý em là, chú mua hết những cái giỏ , giá mua cao một chút, lợi nhuận tự nhiên . Khi đó em sẽ để chú giữ nửa lợi nhuận, chỉ đủ bù chi phí mà còn lời thêm nữa.”

Tiền Lai…

Đợi , đầu óc cuồng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-471-tinh-so-kieu-nay-sao-anh-ay-hoi-boi-roi.html.]

• “Tính sổ thế ?”

• Nhìn vẻ chẳng gì sai, mua với giá cao thì lãi sẽ lớn, trừ chi phí còn dư , đúng thôi.

vẫn cảm thấy gì đó !

• “Anh… thể lấy hết từng đó ! 1 triệu cái, mấy đời mới bán hết ?” ngơ ngác .

• Phương Anh đáp: “Em sẽ giúp chú bán! Bảo đảm trong vòng một năm là bán hết.”

• Tiền Lai… ? Thì cảm ơn đây? lưỡi ngại .

• Phương Học thấy Tiền Lai trông ngơ ngác, thấy thương , liền hỏi hộ: “Sao bán hết trong một năm ?”

• “Miễn phí.” Phương Anh đáp.

• Tiền Lai trợn mắt, tức đến mức phun lửa bảy lỗ mặt.

• 1 triệu cái, miễn phí! Toàn bộ chi phí do bỏ ! Lợi nhuận ? 0 mà lấy nửa cũng vẫn là 0! Nói gì chuyện vốn cơ chứ?

• Phương Anh bếp lấy một cái hộp sắp xếp cỡ trung bình do đội sản xuất của Tôn Cương làm đó, lượm vài loại rau củ nhét đầy.

• “Đến lúc đó, các thùng tre cũng sẽ làm lớn như thế , đóng thành hộp rau củ bất ngờ, bán 3 tệ/ hộp, chi phí thùng 0,5 tệ, em bán cho chú 1,5 tệ, khi đó chú 1 tệ, trừ chi phí lời 0,5 tệ, em chia 0,5 tệ cho , còn chi phí rau củ em kiểm soát trong 1 tệ, còn 0,5 tệ lãi cho nữa, như em cũng thành nhiệm vụ, đều vui vẻ.”

• Phương Anh với Tiền Lai: “Chú, em là từ chính rau củ của họ móc 0,5 tệ lợi nhuận cho chú đó, nếu chú chẳng đồng nào ! Cuối cùng em mới là làm công công, còn chú thì vẫn lời đấy!”

• Tiền Lai xúc động: “Cảm ơn! Cảm ơn! Phương Anh, đây chú hiểu lầm em ! Chú xin ! Em đúng là một đứa bụng!”

• Trước đây Phương Anh bán rau củ từng xe một, thật sự thấy ganh tị.

• Bây giờ thì khác, cũng chia phần.

• Một xe chẳng ít nhất 1000 thùng ? Một ngày bán vài xe, sẽ kiếm thêm vài ngàn tệ! Mỗi ngày!

• Trên đời ai hơn Phương Anh! Cha cả đời cũng từng cho nhiều tiền như !

• Dĩ nhiên tiền thực là cho hợp tác xã kiếm, cho , nhưng vẫn vui.

• “Những thùng tre ? Tôi tìm giúp chuyển hàng đóng thùng ! Không thì tiền cầm yên!” Tiền Lai .

• Phương Anh đáp: “Thùng tre vẫn đang đường, trong kho còn vài thùng mây để tạm, cứ theo giá em , em sẽ thúc bên đó giao hàng ngay.”

• Cô liếc Phương Học.

• Phương Học bàng hoàng.

• Cô thật sự để Tiền Lai mua trọn 1 triệu cái thùng! Mỗi thùng ít nhất 0,5 tệ, còn vui vẻ cảm ơn cô, coi cô là một !

• Theo suy nghĩ của , những thùng cần mua, ai chợ ai tự mang thùng?

• Thế mà một câu “mối quan hệ” của em gái làm Tiền Lai bối rối .

cũng tin mối quan hệ thật, những rau củ chắc chắn là do mối quan hệ lo liệu.

• Chỉ là thùng chắc chắn là em gái “chăm chút” một chút, cô kiếm 0,5 tệ.

• Chậc, đúng là em gái bao giờ làm việc công công!

• Bây giờ, ba bên mỗi kiếm 0,5 tệ, công bằng. Sau dù lộ , Tiền Lai và mối quan hệ cũng sẽ làm gì cô .

• Anh tất nhiên sẽ tiết lộ với Phương Anh.

• Anh im lặng gì, thấy xe tải Phương Anh vài nhân viên mới dùng tập lái, liền nhảy lên xe về thành phố, khẩn trương thúc bên Tỉnh Tứ Xuyên làm thêm giờ để sản xuất thùng.

• Anh đoán 1 triệu cái, thể còn 2 triệu nữa, em gái sẽ bao giờ dừng bước kiếm tiền~

• Phương Anh một lái xe tải , dừng ở nơi kín đáo, cô gian bắt đầu đóng thùng.

• Cô vài nghìn thùng mây trong gian, đủ dùng tạm vài ngày.

• Bên trong và bên ngoài gian còn chênh lệch thời gian, cô một đóng hộp rau củ bất ngờ, thời gian rảnh rỗi, cũng mệt.

• “Biến.” Một chiếc hộp nhỏ hiện mắt.

• “Hiện.” Nghĩ đến rau củ gì thì rau củ đó từ kho gian xuất hiện trong hộp.

• “Thu.” Hộp đưa kho gian.

• Đợi đóng đủ hộp nhỏ, một ý niệm, hàng nghìn hộp xuất hiện整齐 trong thùng xe.

• Lái xe khởi hành, kiếm tiền~ Một thùng lời 1 tệ, thêm 0,5 tệ nữa~

Loading...