Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 458: Kéo một cú lớn cho hắn ăn

Cập nhật lúc: 2025-11-09 17:22:39
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Nhi cầm đèn lồng, một theo bà Lưu.

dùng bà Lưu làm một thí nghiệm.

Bây giờ trong gian là màn đêm đen kịt, nhưng quả đèn lồng vẫn sáng. Cô lấy nó khỏi gian, cầm tay, nó vẫn sáng.

Người ngoài dù thấy cũng chỉ nghĩ cô cầm một chiếc đèn lồng đỏ.

Cô cúi xuống , ánh sáng mặt trời, ánh sáng đỏ của quả đèn lồng hề nổi bật, trông như một chiếc đèn lồng đỏ bình thường, gì đặc biệt.

quanh.

Bà Lưu đang hầm hừ đường, phía một nhóm hơn chục , hào hứng chỉ khu chợ xa mà : “Chắc là ở đó ! Hóa tin là thật, đông ! Chúng thôi!”

Nhóm chạy qua cô, chẳng ai cô một cái.

Cô nhận dường như đang tàng hình.

Không thì với vẻ của cô, những mù, chắc chắn cô vài ~~

Một lúc , một nhóm tới.

Lần Phương Nhi táo bạo hơn, đưa ngón tay chặn họ.

Ngón tay xuyên qua họ, họ hề cảm thấy gì.

Xong, cô thật sự tàng hình.

Quá thần kỳ! Khoa học chẳng thể giải thích!

Thôi thì giải thích nữa.

Phương Nhi yên tâm theo bà Lưu, một đoạn đường rẽ con đường nhỏ bên .

Đi một đoạn, khi qua một con sông nhỏ, cô cuối cùng tìm cơ hội.

Con sông chỉ rộng ba bốn mét, bên là một cây cầu gỗ tạm hẹp, rộng hơn hai mét, bộ và xe đạp qua .

Bà Lưu đang tức giận, hùng hồn về nhà, chửi, tập trung để ý cây cầu chân.

Cây cầu gỗ 800 trong 1000 , bà rõ từng tấm gỗ, nhắm mắt cũng rơi xuống sông…

“Bịch!”

“Á~~~” Bà Lưu la hét, mắc kẹt cầu.

Hóa bà nhấc chân hụt, một chân rơi xuống sông, đổ xuống cầu.

Người từng rơi mới , kiểu đau lắm.

Nếu hai chân cùng rơi, mặt sông cao, nước cũng nông, rơi một cái đau mấy.

giờ bà chỉ “lỡ chân”, một chân đập gỗ, đau đến mức tưởng chân gãy.

Vừa vật lộn khỏi lỗ hổng, bà nhận lưng dám cử động, nhúc nhích là đau nhói, lưng cũng “bong gân”.

“Á á á! Cứu ~~~” Bà Lưu hét lớn.

Đây là vùng nông thôn ngoại ô Bắc Kinh, một thành phố, tiếng kêu cứu từ xa, đều chạy tới.

Chẳng mấy chốc, bà Lưu kéo lên, đặt mặt cầu.

Mọi tấm ván thiếu một mảng gỗ, : “Tôi cầu cần sửa, mà chẳng ai sửa, xem kìa, xảy chuyện !”

Cũng : “Sửa cầu tốn tiền ? Không công ? Bạn công ?”

“Hừ! Tôi đang hộ dân, cãi? Có bạn công ! Chỉ cần bạn quan tâm thôi!” Một hô lên.

“Tôi chỉ sự thật, công xã chúng giàu như Đông Hưng, sửa nổi!”

“Hừ! Bạn cứ phá hỏng lòng tự hào khác để nâng cao ?”

“Tôi vẫn là sự thật, Đông Hưng công xã họ giàu, họ đang xây cầu bê tông.”

“Hừ! Bạn là loại khôn vặt, quên Đông Hưng công xã từng bắt nạt chúng ? Trước đây cướp nước cướp lương thực, chúng c.h.ế.t mấy chục !”

“Nhà chẳng ai c.h.ế.t cả, chỉ nhà , tất cả những họ hàng và bạn bè quen cũng chẳng ai chết. Ai nhà c.h.ế.t thì nhà đó với công xã Đông Hưng thù, còn thì thù họ!” Người .

Cuộc sống ở công xã Đông Hưng càng ngày càng phồn thịnh, lúc đầu khác ghen tị, khi nhận dù thế nào cũng thể theo kịp họ, sự ghen tị và thèm biến thành sự ngưỡng mộ, thậm chí là cảm giác “ xứng”.

Lúc họ mới thể chấp nhận khác giỏi hơn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-458-keo-mot-cu-lon-cho-han-an.html.]

Hắn cũng nhờ chút danh tiếng của công xã Đông Hưng, đó làm việc cho vài nhà máy gì đó, bước đầu tất nhiên là đổi tư tưởng, lời .

Vừa xong, ủng hộ , cũng phản đối.

Hai bên lập tức tranh cãi.

Hận thù truyền kiếp dễ xóa.

Còn bà Lưu đang đất rên rỉ, tất cả đều quên mất bà.

Bà Lưu tức giận, đây là đầu tiên phớt lờ như !

“Các đừng cãi nữa! Mau chở về nhà!” Bà đất hét.

Mọi im bặt.

Hừ! Cái bà lão từ ? Thật vô lễ! Họ bụng cứu bà, bà một câu cảm ơn lệnh cho họ.

định mở miệng tranh luận thì kéo , thầm : “Bà là bà Lưu, ‘Ngải Sơn Điêu’, ‘Mẫu Dạ Xoa’!”

Đằng là biệt danh của bà.

Quá đáng sợ.

Người định mắng bà lập tức cắn lưỡi, nuốt hết lời bụng.

Hôm nay mà nhịn , bà Lưu thể kéo một “cú lớn” cho ăn!

Những khác cũng nhanh chóng dừng chuyện bàn tán.

Đông Hưng, hận thù truyền kiếp, tất cả đều bằng uy lực khi bà Lưu mộ!

Mọi bận rộn hoạt động, làng gọi , tìm xe bò, trò chuyện với bà Lưu.

“Bà ơi, hôm nay bà làm ?”

“Bà ơi, hôm nay bà thành phố ?”

“Nghe ven đường mở một cửa hàng tạp hóa gì đó, đủ thứ từ Nam Bắc, thật ?”

“Bà ơi, mua gì mà về ?”

“Bà ơi, rơi xuống sông?”

Câu hỏi cuối cùng khiến bà Lưu nổi giận.

“Tôi rơi xuống sông ? Sao nữa! Đen thôi! Người đen thì uống nước lạnh còn kẹt răng, đường bằng cũng…”

Bà Lưu bỗng dừng , cổ họng như ai bóp, tiếng chặn .

Đen thôi… bà thật sự đen !!!

mới chọc giận cô tiểu thư , ngay lập tức xui xẻo đến với bà!

Cái gỗ tồi tệ hỏng sớm muộn gì, khác bước lên chẳng hỏng, chỉ chờ bà đặt chân lên thì hỏng?

Quả thật là “đúng điểm”, xui xẻo!

Xui xẻo thể trách xã hội, chỉ thể trách bản phạm thần nào, chọc giận thần nào!

Bà bỗng nhớ đến lời Phương Nhi đây, ai đắc tội với cô đều xui xẻo.

Lòng bà Lưu thầm nhủ, im xe bò gì.

Chẳng mấy chốc, họ tới nhà bà.

Con trai và con dâu từ sân chạy , thấy bà xe bò ánh mắt sáng rực, chuẩn xui xẻo!

“Mẹ! Ai bắt nạt ? Chúng sẽ đòi công bằng ngay!” Con trai cả hét.

Mọi lập tức hưởng ứng, nhanh chóng tìm đạo cụ.

Vải trắng, cờ linh, vải tang, vòng hoa tang…

Bà Lưu còn tỉnh táo, chỉ trong hai ba phút, cả nhà hơn hai mươi lớn nhỏ khoác tang phục, chuẩn lên đường.

Bà Lưu… câu gì nhỉ? Cái mũi tên sẵn sàng b.ắ.n !

Lúc , bà thể cúi đầu! Nếu , chẳng nhát gan ? Sau cả vùng ai còn sợ bà?

“Đi thôi, xuất phát!” Bà xe bò, hào khí vẫy tay lệnh.

Loading...