“Nuôi rùa hả?” Tiền Lai trợn mắt, cảm thấy biểu cảm lúc chắc chắn trông y như một con rùa ngốc!
“Thứ đó mà nuôi ?” . “Chưa ai nuôi thứ bao giờ, mà nuôi nhiều thì bán ? Các tài xế ăn nổi .”
Hiện nay việc nuôi thủy sản ít, nuôi cá, nhưng về kỹ thuật cũng chẳng tiến bộ hơn mấy so với cá hoang dã, chỉ là nuôi trong bể cho dễ đánh bắt.
Còn nuôi cua, nuôi rùa thì gần như , Tiền Lai sống cả đời cũng chỗ nào ở kinh thành nuôi rùa.
Rùa hoang dã, một con bán ở chợ hai mươi đến ba mươi đồng, tùy kích cỡ, giá cố định.
Mười đồng một món cho là giới hạn tối đa mà các tài xế thể chịu nổi, hai mươi đồng là giá vốn , còn dám nghĩ Phương Anh chế biến xong sẽ bán bao nhiêu.
Anh hỏi thử.
Phương Anh : “Ít nhất cũng 50, từ 50 trở lên.”
Tiền Lai thở dài, ngay sẽ như !
Quản lý Tôn ở bên cạnh : “Thế thì thật sự bán .”
“50 một con, mà bán cho một , nấu một nồi, bán cho 10 thì ? Mỗi bỏ 5 đồng ăn một bát súp Bách Vương bổ dưỡng? Tên món thôi cũng đáng 5 đồng !” Phương Anh .
“Đừng quên, khách mục tiêu của tài xế nữa, mà là các nhà hàng lớn trong thành phố. Họ chắc chắn đầu bếp, nếu dạy. Một nhà hàng một ngày bán một con ? Kinh thành bao nhiêu nhà hàng lớn? Ít nhất 20 nhà hàng, mỗi ngày 20 con, vài trăm đồng, một tháng, một năm…”
Một khoản tiền…
“Chỉ cần em vui là ! Cũng chỉ là một cái hồ thôi mà, trong rừng vốn một cái ao, chúng dùng sẵn đào ?” Tiền Lai hỏi.
“Tu sửa , kiểm tra tình hình, nếu là nước chảy, làm cổng nước ở đầu và đầu , việc cần chuyên môn, ngày mai hỏi xem chuyên gia nào thời gian.” Phương Anh .
“Không cần.” Tiền Lai . “Trong xã nhiều đây chuyên sửa đập, làm vài cái . Họ giỏi xây nhà, nhưng làm cổng nước chắc vấn đề gì.”
Phương Anh: “Vậy bắt đầu .”
Tiền Lai hối hả ngoài.
Một ngày 500, một tháng 15.000, một năm 180.000!
Nuôi rùa, nuôi rùa!
Liệu nuôi sống ? Lời của Tiểu Phương , bây giờ gì là làm !
Quản lý Tôn tính toán xong, mắt đỏ lên, đột nhiên : “Tiểu Phương, hôm nọ đến nhà hàng chúng ăn? Biết sớm, cho em miễn phí !”
Nói về duyên nợ giữa Phương Anh và Đông Hưng, đều vì một bữa ăn Bách Vương thôi~~~
Phương Anh : “Tiền khó mua ‘ ’ mà. bây giờ quản lý Tôn tham gia vẫn còn kịp.”
Mắt Quản lý Tôn sáng lên: “Tham gia? Tham gia ?”
Chỉ trông việc mua đồ chắc chắn , ông dám tham quá! Không thì Tiểu Phương tha cho ? Ông chắc chắn chịu nổi!
Còn , là lương cứng của ông.
“Quản lý Tôn, đây thịnh hành công tư hợp doanh, giờ chúng làm một công công… hai bên, , ba nhà hàng hợp tác ?”
Phương Anh: “Nhà hàng các vốn cũng mấy khách, thuê cho chúng sử dụng, bao gồm cả nhân viên của các . Các chỉ nhận lương cố định từ , chúng còn thể phát thưởng cho các .
“Thưởng bao nhiêu dựa doanh thu, tức là khách ăn ở bên các , đuổi khách thì .”
Quản lý Tôn, đầu bếp, phục vụ , tính toán lợi hại, kết quả là lợi chứ hại!
Nếu gì thì cũng chỉ là mệt một chút thôi!
Họ đều là những trung niên, sắp mất việc, thật là khổ! Giờ họ thà mệt c.h.ế.t cũng mất việc.
“Được, !” Vị đầu bếp là đầu tiên : “Tôi còn thể giúp cô nấu ăn! Tôi cũng chút tay nghề, thua mấy bây giờ , còn hơn hai đầu bếp nhiều!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-424-toi-con-chua-doi-tien-thue-cac-nguoi-nua.html.]
“Được.” Phương Anh : “Thế thì tiền thưởng của ông sẽ tham khảo theo hai đầu bếp của nhà hàng Đông Hưng.”
Điều làm vị đầu bếp vui sướng hết sức, bởi ông , đầu bếp nhà hàng Đông Hưng lương cơ bản 30 đồng, thêm theo doanh , cứ 100 đồng thì 2 đồng thưởng.
Họ mỗi ngày bán đến 300 đồng, tiền thưởng 6 đồng, một tháng cũng hơn 200 đồng, so với bếp trưởng nhà hàng lớn ở kinh thành cũng chỉ tầm đó, mắt ông đỏ lên vì vui sướng.
“Còn thì ?” Nhân viên phục vụ : “Tôi cũng làm vệ sinh, dọn dẹp thật sạch sẽ, đảm bảo hơn những đang làm ở đó!”
Nhà hàng Đông Hưng thuê nhiều bà lớn tuổi dọn bàn, quét nhà.
Còn nhà hàng quốc doanh bây giờ giống mấy quán ăn nhanh, gọi món, trả tiền, tự lấy món, ăn xong tự dọn bàn, trả bát đũa, cần rửa bát.
Đông Hưng để nâng cao trải nghiệm khách hàng, giống như thời , bê đồ ăn lên bàn, dọn dẹp vệ sinh.
Do đó, họ mở thêm vài vị trí, giúp mấy bà địa vị trong gia đình, cũng算 làm việc .
Trước đây, nhân viên nhà hàng quốc doanh còn nhạo bên vất vả, cũng là nhân viên nhưng chẳng làm gì mà vẫn nhận lương, trong khi bên bận rộn như con lừa.
Giờ họ cũng làm “con lừa đầu đàn”!
Phương Anh : “Những cũng lương cứng , để ý ? Mỗi phụ trách một bàn khác , mỗi ngày theo khách mà dọn, dọn xong một bàn trả bao nhiêu tiền.”
Cách giúp cô tiết kiệm nhiều việc, cần động viên nhân viên tự giác chịu khó nữa, giờ họ tự tranh dọn dẹp!
Phải dọn thật sạch sẽ, bàn ghế, sàn nhà gọn gàng, để khách tiếp theo thích bàn do họ phụ trách, như họ mới kiếm nhiều tiền hơn.
“Tôi làm , làm !” Nhân viên .
“Lúc đó một chắc kịp , chúng sẽ giới thiệu thêm hai nữa giúp .” Phương Anh : “Tôi khuyên lấy thêm mới từ xuống.”
Ba , đều gật đầu.
Quản lý Tôn bàn xong với hai , tiền mua rau sẽ chia cho họ.
Nói nôm na là cùng gánh vác.
Thực là sợ hai tố cáo ông.
Vì , nhà hàng thể thêm bất kỳ ai nữa!
“Về việc thuê nhà hàng, tự thương lượng với cấp nhé.” Phương Anh với Tôn quản lý.
“Được, sẽ đảm bảo thương lượng thành công.” Tôn quản lý đáp.
Thực nơi sắp đóng cửa , ý , cũng sẽ mở nữa.
Ở đây Phương Anh chèn ép Hoàng, chẳng lẽ hệ thống còn cử một đầu bếp lớn đến cạnh tranh với Phương Anh ?
Cấp đồng ý, còn đầu bếp lớn đồng ý thì .
Đến một cửa hàng xe tải làm việc, còn đủ hạ thấp địa vị nữa.
“Còn tiền thuê?” Tôn quản lý hỏi.
“Tiền thuê, mỗi tháng 10 đồng? Anh thấy hợp lý ?” Phương Anh hỏi.
Tôn quản lý gật đầu: “Hợp lý, hợp lý.”
Bên ngoài, nhà ở, trừ nhà , một tháng 5 đồng cũng cao.
Phương Anh : “Sau khi trừ tiền sửa mặt bằng xi măng xong, sẽ trả tiền thuê bình thường.”
Tôn quản lý... “Như cấp thể đồng ý...”
“Không đồng ý thì thuê, đến lúc các phá sản thì cũng chẳng kiếm đồng thuê nào.” Phương Anh : “Khuyên lãnh đạo các nên xa trông rộng.
“Hơn nữa, ai cho phép các xây nhà mở cửa hàng xe tải ở đây? Tôi còn đòi tiền thuê các nữa.”