— Chúng vẫn họ giấu tiền ở , một giấu thì 100 cũng tìm , — Phương . — Trước tiên quan sát bí mật họ, thu thập manh mối xem ai hôm đó giúp họ chuyển tiền .
— Được! — Triệu Lại lập tức đáp.
Giờ đây phục Phương .
Người chỉ nấu ăn ngon, còn bán hàng giỏi, lo xa, còn bắt trộm!
Cô cái gì cũng ?
Phương :
— Khi tìm tiền, sẽ do giữ, chịu trách nhiệm ghi sổ, cuối tháng chúng phân lợi nhuận, ?
Triệu Lại và Triệu Lưu , trả lời ngay.
Triệu Lưu :
— Không tin , mà là tiền quá nhiều, cũng khó mà cất giữ. Tôi sợ đến lúc mất thì chịu trách nhiệm. Trước đây vài quỹ tín dụng liên lạc , thôi thì chúng gửi ngân hàng .
Phương hỏi:
— Trước đây gửi?
Triệu Lưu:
— Gửi ngân hàng tiện, gửi dễ, rút khó. Nhỡ họ hết tiền thì chúng đợi. Một sơ suất là họ ghi nhầm sổ, gửi 1000, họ ghi 100, về nhà họ thừa nhận! Trong hợp tác xã của chúng từng vì chuyện mà uống thuốc tự tử.
Vì trong hợp tác xã sợ gửi tiền ngân hàng, tin tưởng, đều giấu ở nhà, tiện khi dùng.
Lúc đó ngân hàng máy tính, sổ tiết kiệm tay, còn cuốn sổ lớn. Mỗi rút tiền tra cuốn sổ lớn cả nửa ngày!
Số sổ tiết kiệm khớp với sổ lớn là tranh cãi, sổ ghi 1000 mà sổ lớn ghi 100, họ bảo là 100, bạn cũng chẳng cách nào lý lẽ.
Chưa kể tiền rút mà ai rút, trong ngân hàng luân chuyển vốn, chi nhánh nhỏ thể hết tiền, khách tới chờ.
Phương :
— Lúc ngân hàng tiện, tiện hơn ?
Triệu Lưu nhăn mặt:
— Dù cũng hơn là mất, gửi ngân hàng chắc mất tiền .
— Chưa chắc! — Phương đáp.
Không chỉ thời kỳ tay, mà cả thời máy tính, một tài khoản ngân hàng của một doanh nghiệp lớn cũng thể bỗng dưng mất vài tỷ!
Không ai tiền , giao dịch, đơn giản là biến mất.
Mất tiền chỉ một !
Không chỉ Triệu Lưu ám ảnh, Phương cũng ám ảnh!
Kiếp cô quá nhiều tiền, gần như gửi hết các ngân hàng, để một nơi.
Còn mua nhiều vàng cất trong gian nữa.
Kết quả… cô chỉ an ủi bản , vì trong gian đủ năng lượng mới thể giúp cô hồi sinh!
Sau tiền nên gửi thì vẫn gửi!
— Giao cho , sẽ nhờ ông nội làm vài két sắt chôn đất, đảm bảo an , — Phương . — Hơn nữa, mất thì đền .
Câu cực kỳ khí thế, khiến mấy ai dám phản bác.
Ai dám đủ khả năng giữ 280 nghìn chứ?
nghĩ đến Phương , thực sự đáng tin, vì mấy nhà máy cô đều chiếm một nửa lợi nhuận một !
Vì cô sợ đền tiền, Triệu Lưu cũng còn do dự, gật đầu:
— Được. Chỉ là sợ khác ý kiến.
Phương :
— Nói với họ, nếu họ ý kiến thì dẫn họ chơi nữa, sẽ tìm của Phú Cường.
Triệu Lại…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-359-giong-nhu-me-trong-mo-cua-ho.html.]
— Người Phú Cường chắc ? Cậu đưa Cung Ích , giờ ghét nhất.
— Không , họ giờ chắc còn ơn hơn, — Phương đáp. — Tôi tin như Cung Ích còn lấy bao nhiêu lòng dân. Hắn tù, hợp tác xã của chúng còn b.ắ.n pháo nữa kìa.
Triệu Lại sửng sốt:
— Năm nay họ b.ắ.n pháo chắc nhiều hơn năm ngoái thật… còn tưởng năm nay Phú Cường giàu hơn? Giờ nghĩ , thể chứ, chúng giàu như còn bằng họ b.ắ.n nhiều!
Phương :
— Nhân lúc họ ơn , sẽ nhờ quan hệ tự tay chọn một chủ nhiệm mới, chủ nhiệm mới chắc chắn còn ơn hơn! Tôi sẽ họ lãnh đạo phát triển giàu mạnh, wow!
Cô còn phóng đại thốt lên:
— Họ sẽ yêu ! Yêu hơn cả hợp tác xã Đông Hưng!
Triệu Lại và Triệu Lưu… ắt hẳn tiền là giữ nổi .
— Con gái nhỏ, đừng lúc nào cũng yêu yêu, — Triệu Lại nhăn mặt . — Chúng yêu hơn!
Triệu Lưu:
— Được , , đảm bảo sẽ giữ khác im lặng, ý kiến gì. Việc xong! Hai , đừng nữa, mau tìm vài sư , 24 giờ theo sát nhà họ Mã!
Anh với Phùng Tả và Phùng Hữu.
Hai lập tức cất nụ , gật đầu:
— Vâng.
Rồi họ rời .
— Khoan , — Phương .
Cô lấy vài thứ trong túi xách đưa cho họ:
— Đây là thịt khô và bánh do tranh thủ làm, vị mạnh, khi theo dõi đừng để đói.
Cô dặn dò kỹ:
— Nếu khi theo dõi phát hiện, xảy xung đột, cố gắng đừng g.i.ế.c , bắt sống.
— Cẩn thận họ súng, nếu nguy hiểm đến tính mạng, lúc đó cần thiết thì g.i.ế.c thôi! Mạng các quan trọng hơn, 280 nghìn cũng đáng bằng!
Phùng Tả sắp rơi nước mắt, bật :
— Mẹ!
Cách cô lo lắng, nhắc nhở như trong mơ của !
Phương ngẩn .
Phùng Tả nhận sự lố bịch của bản , ngượng chín mặt chui xuống đất.
Anh giật lấy đồ trong tay Phương , chạy mất.
Phùng Hữu bên cạnh khúc khích, nãy cũng suýt hét từ đó, may mà chậm một giây!
Phùng Tả giơ chân đá .
Hai chạy đùa nghịch, tìm sư của họ.
Họ là môn đồ đời cuối của sư phụ, sư phụ từng hứa sẽ truyền bá võ thuật truyền thống, rèn luyện thể, bảo vệ gia đình và đất nước, thấy học trò giỏi là nhận.
Họ hơn mười sư chính thức, vài chục sư ghi danh.
Giờ cần chọn vài đáng tin giúp.
Phương :
— Không để họ làm vô ích, khi tìm tiền, mỗi thưởng 1000 đồng.
— Nhiều quá nhỉ, — Triệu Lại .
Phương :
— Công lớn nhất là của , lấy 2000, ý kiến ?
Triệu Lại, Triệu Lưu… dám ý kiến gì nữa.
— À đúng , Cung Ích thả ? — Phương hỏi.