Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 302: Tôi đâu biết chạm kiểu gì đâu

Cập nhật lúc: 2025-11-09 16:59:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ khi Phương (方盈) béo lên, nhà họ Đường (唐家) cũng còn dây dưa với cô nữa.

Sau đó, khi Phương anhkết hôn, họ chỉ tình cờ Đường Trinh (唐贞) nhắc đến, cũng chẳng hỏi cô lấy ai.

Ai nấy đều Phương anhcó bạn trai tên Lâm Hồng (林宏), nên còn tưởng cô lấy Lâm Hồng .

Còn chuyện giữa Phương Điềm (方甜) và Lâm Hồng, thì Đường Trinh gì, mà hai đang học ở nơi khác, nên họ càng .

, khi thấy Phương anhxuất hiện trong sân nhà họ Lâm, nhà họ Đường cực kỳ tò mò.

Phương anhhỏi thẳng:

“Các tìm Lâm Kỳ (林奇) làm gì?”

“À, đúng , Lâm Kỳ.” – Đường Phúc (唐福) sực nhớ đến chuyện chính, liền chỉ tay :

“Cậu làm con gái bầu, thì chịu trách nhiệm!”

Lâm Kỳ ngơ ngác, đầy vẻ tò mò:

“Tôi làm bụng cô to ? Tôi làm bụng cô làm gì chứ?”

Phương Anh: “……”

“Đừng giả ngu!” – Đường Phúc giận dữ ,

“Bây giờ con gái sảy thai , chuyện cũng lộ . Hai nhà mau làm đám cưới , đợi đến tuổi thì đăng ký kết hôn.

Nếu , chúng sẽ kiện tội cưỡng ép phụ nữ!”

Lúc , Lâm Kỳ mới hiểu , tức đến mức c.h.ế.t vì oan ức.

“Chị dâu! Em mà! Cô già , em từng đụng ! Với … em cũng ‘chạm’ kiểu gì nữa!”

(Trong mắt một trai 15 tuổi, phụ nữ 20 tuổi quả thật là “già” .

Huống hồ Đường Đại Quyên (唐大娟) trông cũng tầm thường, chăm chút, già dặn thật.)

Phương anhgật đầu:

“Ừ, chị dâu tin em.”

Lâm Kỳ lập tức thấy yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.

Đường Phúc tức đỏ mặt:

“Còn chối ? Không nhận thì gọi cảnh sát bây giờ!”

Phương anhbình thản đáp:

“Tôi giúp ông gọi. Tiểu Ngọc, báo công an, vu khống hãm hại khác.”

“Dạ!” – Lâm Ngọc (林玉) lập tức chạy .

mấy đứa nhà họ Đường chặn ở cổng, cho ngoài.

Bọn họ tất nhiên dám báo cảnh sát – vì chính họ mới là sợ lộ.

“Chị dâu?” – Lâm Ngọc hỏi Phương Anh.

Nếu thật cần báo cảnh sát, vẫn cách – bức tường nhà cao, thể leo ngoài.

Hơn nữa, còn thấy đèn xe ô tô của Phùng Tả (冯左) ngoài cổng — về, chỉ cần gọi một tiếng là báo ngay.

Phương anhhỏi Đường Phúc:

“Chặn cửa làm gì? Hay là sợ ?”

Đường Phúc ngờ cô cứng rắn như , Phương Anh, sang Lâm Kỳ, tưởng rằng hiểu vấn đề.

“Ồ~ là cô tống thằng nhóc tù,

như thì khỏi nuôi em chồng, tiết kiệm miệng ăn,

còn khỏi chia nhà, chia tài sản , đúng ?”

“Nói xằng bậy!” – Lâm Kỳ quát,

“Chị dâu rơi một mẩu thức ăn từ kẽ răng cũng đủ cho ăn !

Cần gì tranh miếng cơm với chị ?!

Nhà cửa tự mua , ở nhà chị dâu !

Còn tài sản — chị dâu chia xong từ lâu !

Ông đừng mà ly gián!”

Hiện tại lương và hoa hồng mỗi tháng của Lâm Kỳ là vài trăm đồng, chẳng coi vài nghìn đồng tiền nhà gì.

Tài sản mà? Cậu càng chẳng quan tâm.

thứ trong nhà bây giờ đều là do chị dâu giành từ tay Lý Mai Hoa, nếu chị , thì họ chẳng gì cả.

Vậy nên, hề tham.

Lâm Kỳ đĩnh đạc, khí thế ngay thẳng, khiến nể.

Đường Phúc thấy chột — đúng là chẳng tầm như thằng nhóc !

Ông còn đang tính toán tiền của chị gái nó đây…

“Thằng nhóc từng nếm khổ cực, nên mới năng ngông cuồng thế…”

Phương anhngắt lời ông , lạnh nhạt :

“Thôi thừa . Ông xem, rốt cuộc ông cái gì?”

Đường Phúc sững , – đúng , đây mới là thái độ hợp lý.

“Ngôi nhà là của họ Lâm.

Nhà họ Lâm ba em, theo lý thì chia đều.

Vừa , ba gian nhà chính – mỗi một gian;

gian đông cho cả, gian tây cho hai, còn gian đối diện thì cho em út.

Ngày mai làm thủ tục sang tên,

phần thuộc về hai thêm tên con gái !”

Đường Phúc :

“Tiền sính lễ thì làm theo quy củ – 200 đồng, ngoài còn ba món đồ và một món kêu (ý chỉ: xe đạp, máy khâu, đồng hồ đeo tay và radio),

còn 72 cái chân (bàn ghế, giường tủ… đủ bộ), tất cả sắm cho đủ.

Còn nữa, con gái sảy thai, tổn hại sức khỏe, mất danh dự,

các bồi thường… 2000, , 3000 đồng!”

________________________________________

Phương anhgật đầu:

“À, tống tiền một căn nhà trị giá 7000 đồng thêm 3000 đồng tiền mặt,

tội đủ để .

Tiểu Ngọc, gọi cảnh sát .”

“Rõ!” – Lâm Ngọc lập tức ngẩng đầu hét lớn:

“Anh Tả! Gọi chú cảnh sát đến nhà!”

Ngoài sân lập tức vang lên hai tiếng còi “bíp bíp”, tiếng xe ô tô nổ máy chạy .

Nhà họ Đường lập tức nhăn mặt, cảm giác chẳng lành.

________________________________________

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-302-toi-dau-biet-cham-kieu-gi-dau.html.]

Đường Phúc liền giở trò ly gián:

“Thấy , thằng ngốc, thấy chứ?

thật sự tống cổ mày tù đấy!”

“Tống ông nội nhà ông thì !” – Lâm Kỳ mắng xong sang Phương Anh,

chân run run trở .

Nói gan thì cũng đúng, mà nhát thì cũng chẳng sai —

chuyện đồn, e rằng khó mà giải thích cho rõ!

________________________________________

“Lại đây, chị dạy cho em cách .” – Phương anhkéo Lâm Kỳ phòng.

Đường Phúc lập tức thấy bất an, vội hiệu cho hai em chạy theo, định ngăn cô “dạy” kiểu gì.

Kết quả — Phùng Hữu (冯右) chặn ngay ở cửa.

Mấy lao đánh loạn xạ, mãi đến khi cảnh sát đến mới chịu tách .

________________________________________

“Chuyện gì đây?” – Cảnh sát bước hỏi.

Đường Phúc trừng mắt Phương anhđầy hận,

vốn dĩ ông làm lớn chuyện,

chuyện trong nhà thì giấu trong tay áo, chỉ tổ mất mặt.

đến nước — cô dám làm lớn, thì ông cũng chẳng sợ!

Ông tin lý!

“Cảnh sát đồng chí!” – ông gào lên, “Con gái thằng nhóc làm hại, mới sảy thai!”

________________________________________

Cảnh sát thực sơ sơ tình hình ,

bởi vì Phùng Tả (冯左) là báo án,

đường đến đây, Phương Vân (方芸) còn kể cho họ bộ “ngọn nguồn”.

Mặc dù cô thật sự chi tiết,

nhưng cô cách phân tích:

Một đứa học cấp hai, một đứa cấp ba, bình thường chẳng qua ,

khi Lâm Kỳ còn chẳng mặt cô gái ,

tất cả đều thể điều tra rõ ràng.

lý do nghi ngờ — phía nhà gái cố tình gài bẫy,

tìm một “con dê thế mạng”.

________________________________________

“Đồng chí cảnh sát, lời .” – Phương anhkéo Lâm Kỳ bước khỏi phòng.

Giờ đây, Lâm Kỳ bình tĩnh.

Đường Phúc lập tức quát:

“Cô im ! Chuyện liên quan gì đến cô!”

Phương anhđáp điềm nhiên:

“Em chồng thành niên, hiểu luật.

Tôi quyền em phát biểu.”

Rồi cô bước đến đối diện Đường Đại Quyên, hỏi thẳng:

“Cô Lâm Kỳ khiến cô thai, đúng ?

cưỡng ép cô,

là hai yêu , cô tự nguyện?”

________________________________________

“Tôi… …” – Đường Đại Quyên hoảng hốt,

vô thức ngẩng đầu Đường Chí Tân – chẳng nên gì.

Trên đường tới đây, họ nghĩ sẽ hỏi kỹ như ,

nên chẳng chuẩn lời khai nào cả.

Họ tưởng rằng chỉ cần đến hô to mấy câu,

đối phương sẽ sợ, sẽ nhận tội —

ai ngờ hỏi chi tiết thế !

________________________________________

Phương lạnh giọng:

“Cô làm gì?

Cậu là gì của cô?

Cậu thai bằng cách nào ?

Cậu Lâm Kỳ cưỡng ép cô ?

Hay cô mang thai với Lâm Kỳ từ khi nào, bằng cách nào?”

Trong nháy mắt, ánh mắt đều dồn về phía Đường Chí Tân.

Đường Chí Tân hoảng sợ lùi một bước,

lắp bắp kêu:

“Tôi… ! Tôi chẳng gì hết!”

________________________________________

vẫn còn trẻ, từng thấy cảnh tượng , thêm tội chột .

Lúc , trong sân, ngoài cổng, thậm chí tường,

đông nghẹt xem náo nhiệt.

Một xem từ lúc nhà họ Đường đập cửa,

ban đầu còn thật sự nghĩ chuyện là do Lâm Kỳ gây .

thì — thằng con trai mới lớn, m.á.u nóng, hiểu chuyện,

gây họa cũng lạ.

Hơn nữa, kiểu chuyện , một khi nhà gái làm ầm lên,

thường thì hiếm khi sai,

từng ai vu khống kiểu ,

vì làm thế mất mặt lắm!

bây giờ, thái độ và phản ứng của Đường Đại Quyên cùng Đường Chí Tân,

bắt đầu nghi ngờ —

khi nào… là nhà họ Đường mới đang dối?

Loading...