Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 272: Anh ta có thể có ý xấu gì chứ?

Cập nhật lúc: 2025-11-09 16:49:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Quản lý khách sạn thấy cô tới, liền ngoái phía , xe van vài thùng to đầy đồ, tất cả đều đựng trong chậu men nắp, chỉ từ xa ngửi thấy mùi thơm.

Xem lượng cũng nhiều hơn .

Cô bé mũm mĩm thật điều, giờ họ là đối tác chiến lược ?

“Bọn họ thế nào ? Vẫn còn ồn ào ?” Phương Anh thì thầm hỏi.

Quản lý về ai.

“Ồn ào gì nữa, chẳng còn gì ồn ào ! Thịnh Phi Bạch nửa đêm đưa !” ông hớn hở .

Phương Anh giả vờ ngạc nhiên: “Ai ? Ra tay nhanh gọn ghê!”

Không cần suy nghĩ, chắc chắn là những cùng họp!

Quản lý quanh, thấy ai , thì thầm: “Là khách phòng 303, là phó giám đốc nhà máy điện tử. Nửa đêm ngoài, sáng mới về. Cô đừng nhé!”

“Yên tâm, tuyệt đối .” Phương Anh đáp. “Còn Đinh Du Song thì ?”

“Cũng đưa , điều tra tình hình.” Quản lý .

Phương Anh trầm ngâm một lát: “Tôi một chuyện nên …”

Quản lý lập tức hỏi: “Thì ! Chuyện gì?”

“Tối qua gây chút chuyện, khiến hai vợ chồng cãi , thật cũng áy náy. Tôi sợ Thịnh đồng chí suy nghĩ quá, nên khi chạy ngoài, đuổi theo, thấy một khách sạn…”

Mắt quản lý mở to: “Chính là khách sạn trong bức ảnh ? Chắc chắn ! Tôi suýt quên, bức ảnh đó là cô lấy mà!”

“Chú, chú chuyện chứ?” Phương Anh hỏi.

“Không , ít chuyện thì hơn nhiều chuyện.” Quản lý . “Nguồn gốc bức ảnh quan trọng, quan trọng là nội dung trong ảnh là thật.”

“Chắc chắn là thật, rõ nét luôn.” Phương Anh đáp.

Quản lý tò mò: “Cô chụp ?”

“Làm thể?” Phương Anh . “Tôi chỉ thấy khách sạn, , ai làm chuyện đó chứ.”

“Vậy cô ảnh bằng cách nào?”

“Có đưa cho , bảo giao cho Đinh Du Song. Tôi đoán là kẻ thù của Thịnh Phi Bạch, lợi dụng tay để hại .” Phương Anh .

Quản lý gật đầu, lý do quá hợp lý, đều nghĩ ! Chắc chắn theo dõi Thịnh Phi Bạch, bắt cơ hội là hại ! Có thể là phó giám đốc đó…

Phương Anh chỉ là một mắt xích nhỏ, cô và Thịnh Phi Bạch cũng thiết, chỉ từng cãi vài câu, đến mức hại nghiêm trọng…

“Lúc nãy cô định gì?” Quản lý hỏi.

“À, , thấy trong khách sạn xôn xao, họ hình như bắt quả tang Thịnh Phi Bạch và cô gái . Sau đó , thả cả hai .” Phương Anh .

Ảnh là chứng cứ vật lý, thật ban đêm rõ lắm, công nghệ camera hiện tại hạn chế, bật đèn flash, cũng chế độ đêm.

Nếu Thịnh Phi Bạch và Đường Trinh cố cãi, giống , vu khống, làm chứng giả, hai đều chứng cứ ngoại phạm, chuyện sẽ trở nên rắc rối, thể từ đại sự hóa tiểu sự.

Vậy nên cần cả chứng nhân, mới dập tắt họ.

Quản lý phấn khích: “Khách sạn nào ?”

Phương Anh cho ông .

Ánh mắt quản lý lóe lên.

Phương Anh : “Chú đừng , cứ chú nhận thư tố giác ẩn danh, cho một nhân viên thư cũng . Khi đó công lao tính của chú, chuyện gì liên quan đến thì cần nhắc đến.”

Quản lý : “Cô bé mũm mĩm , thật sự thì gan to gan bé đây… , . Hai bọn họ giờ còn ở khách sạn nữa, còn gì để xem , cô bận việc .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-272-anh-ta-co-the-co-y-xau-gi-chu.html.]

“Được , hẹn gặp .” Phương Anh rời một cách dứt khoát.

Quản lý làm theo lời cô, nhờ một bức thư tố giác, nhưng ông trực tiếp cầm thư báo cáo.

Cái , ông chỉ là chủ cửa hàng mà, tố giác khách hàng? Dù khách sai, nhưng khách đến khách sạn của ông, họ sẽ cân nhắc thật kỹ.

Rồi ai mà gặp một quản lý “thích gây chuyện” chứ!

Ông nhét bức thư tố giác khe cửa phòng 303 thôi—đây gọi là “làm điều cho khác mà làm phiền ”.

Một lát , ông thấy khách phòng 303 hồ hởi bước ngoài.

Ông mỉm , thể xem “kịch” .

Ông ý gì, chỉ đơn giản là thích xem chuyện náo nhiệt.

Từ khách sạn , Phương Anh nhà máy thực phẩm.

Tiền Lai từ xưởng thùng trở về, thấy cô vui đến nỗi tít cả mắt.

“Chúc mừng Giám đốc Phương, quy mô trang trại gia cầm ngày càng lớn!” .

Phương Anh cũng : “Cùng vui , trang trại của cuối cùng cũng là phục vụ cho nhà máy thực phẩm Đông Hưng, bán cho ai cả.”

Tiền Lai ha hả, bỗng nhận đúng, nhà máy thực phẩm chẳng của cô ? Cô là giám đốc!

chỉ đang phục vụ chính thôi.

mà, cộng đồng cũng hưởng lợi, thì cùng vui !

Phương Anh nhiều, chỉ đạo bốc hàng lên xe, Tiền Lai tò mò hỏi: “Lại chào hàng ? Thôi đừng nữa, chúng còn nhiều hàng, nếu họ đặt mà còn hàng giao thì rắc rối.”

“Không hàng thì cướp! Tôi sẽ giúp cướp hàng.” Phương Anh đáp.

Tiền Lai…

Khi tỉnh , Phương Anh lái xe .

Cô tới nhà máy vũ khí, nơi đông nhân viên, hàng vạn , và mối quan hệ rộng rãi.

Phương Anh tiên tới tìm Lâm Viễn Sơn, mang theo một chậu nhỏ chân giò heo kho.

Đây là món mới của nhà máy thực phẩm.

Không còn cách nào khác, mua gà vịt, thì mở lối mới.

Chân giò kho mới lò, đường mang vẫn bọc chăn, đến mặt Lâm Viễn Sơn vẫn còn bốc khói.

Lâm Viễn Sơn chậu nhỏ bọc chăn dày bên ngoài, mắt đỏ hoe.

Đứa trẻ thật chu đáo và hiếu thảo đến thế, chỉ để ông miếng ăn nóng hổi!

“Con , công việc bận rộn, đang mang thai, đừng lúc nào cũng lo cho bố, bố thiếu món . Mau mang về ăn, bồi bổ cho , con gầy kìa!” Lâm Viễn Sơn .

Không để ý thì thấy, giờ mới để ý, Phương Anh gần đây gầy hẳn !

Ông còn nhớ hôm Lâm Minh khiêng cô về nhà, chân chạm đất “thình thịch” mà từ xa ông tưởng đang khiêng con lợn đen to.

Nếu cô quá mập, giường đơn trong nhà nhỏ chắc cũng sập vài trong một đêm.

Bây giờ , cô gầy đến mức quần áo rộng thùng thình, cằm nhọn lộ hết!

“Mau mau, mang về ăn ! Đừng để con và cháu đói.” Lâm Viễn Sơn .

Phương Anh : “Bố, là giám đốc nhà máy thực phẩm, thiếu thịt ? Mỗi ngày còn đủ loại sản phẩm bán hết ăn . Đây là đặc biệt làm cho bố, bố ăn nóng nhé, tranh thủ gặp lãnh đạo bàn việc chút.”

Phương Anh , đồng nghiệp của Lâm Viễn Sơn liền vây quanh, ghen tỵ ngưỡng mộ, mà Lâm Viễn Sơn đóng nổi miệng.

Nghe năm nay thưởng cuối năm cũng ít, hết sẽ để cho Tiểu Doanh hết!

Loading...