Vậy nên con đừng làm việc trái lương tâm, mà nếu làm thì tuyệt đối đừng để khác nắm thóp, nếu sẽ lật chuyện cũ suốt đời!
Chuyện hai phút đó chính là một cái “cột mốc” mà Đường Trinh cả đời cũng vượt qua ~
Phương Đức bắt đầu trút giận dữ dội.
Phương Vân dường như chán ngấy, thong thả bước khỏi phòng, một chân khẽ lấy chìa khóa từ túi, mở cửa phòng Phương Yên.
Phương Yên giật , giơ tay che ngực:
— “Cô làm gì? Ai cho cô !”
— “Đừng sợ, đánh cô .” Phương Vân đáp.
Phương Yên mới kịp tỉnh táo , phần bối rối.
Cũng dễ hiểu, cô lo sợ cô chị ba yếu ớt làm gì? Trước đây ở nhà, Phương Vân như một “bánh mì trắng” mềm, bắt nạt thế nào cũng cãi !
Lâu ngày gặp, cô còn sợ nhỉ? Thật là hèn nhát.
Phương Yên lấy sự tự tin , cau mày hét:
— “Ra ngoài! Đây là phòng , ở đây mà cô vẫn , cô lễ phép ? À mà cô chìa khóa phòng ?… Cô nhân lúc ở nhà mà lấy đồ của đúng ? Trời ơi, tiền mất… 30 tệ! Chắc chắn là cô lấy !”
Mắt Phương Vân sáng lên, ngờ còn “thành quả bất ngờ” nữa.
Cô giả vờ giận dữ, hét:
— “Cô vu oan cho ! Tiền cô mất khi nào? Hôm qua, hôm hôm nữa?”
Phương Yên suy nghĩ nhiều, bỗng nhớ :
— “Vài ngày , cuối tuần ! Tôi về nhà lấy chút tiền tiêu vặt chơi với bạn, thì phát hiện túi tiền tiêu vặt trống rỗng! Chắc chắn là cô nhân lúc và ở nhà, về lấy trộm tiền !”
— “Đừng bịa! Cô lấy túi tiền lẻ? Sao thấy?” Phương Vân hét.
Phương Yên lập tức lục tủ, lấy túi tiền lẻ , lắc lắc mặt Phương Vân:
— “Chính cái ! Cô xem, giờ chỉ còn 5 hào! Trước đây hơn 30! Chắc chắn là cô lấy !”
ánh mắt Phương Vân để ý tới một lọ siro ho trong ngăn kéo.
Một lọ thuốc mới đầy.
Cô lập tức lao tới, vung tay tung hết đồ trong ngăn kéo:
— “Cô dám vu oan ăn trộm tiền! Tôi còn coi cô là em gái ruột! Tôi em gái như cô!”
Sách vở bay tứ tung, chẳng ai để ý một lọ thuốc rơi tay cô, cô nhét luôn túi.
Phương Anh và Phương Học từ phòng khách lao bảo vệ cô.
Phương Vân là phụ nữ mang thai, là đối tượng cần bảo vệ đặc biệt!
Hơn nữa, họ hết cuộc đối thoại lúc nãy.
Phương Yên thật quá đáng!
Ngay cả Phương Đức cũng còn thời gian để mắng Đường Trinh, chạy đến Phương Yên với vẻ đau xót:
— “Cô làm thất vọng quá!”
Phương Yên sững , hét lên trong tuyệt vọng:
— “Tại tin cô mà tin ? Tôi sự thật!”
Cô Phương Vân công tác nửa tháng, nên mới dám với thái độ tự tin như .
Phương Đức thực sự thất vọng, mắng cô nặng hơn nữa.
Phòng vốn nhỏ, Phương Vân bảo vệ lưng, nhân cơ hội bước khỏi phòng, nhà tắm.
Rồi cô khóa cửa, lấy hai lọ thuốc, điều chỉnh nồng độ, hoán đổi chúng.
Sau đó cô phòng Đường Trinh.
Đường Trinh vẫn đang giận giường, dù Phương Đức mắng Phương Yên cô cũng dậy xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-226-co-lam-toi-that-vong-qua.html.]
Hôm nay cơn giận do Phương Yên gây , mắng là đáng!
Thấy Phương Vân bước , mắt cô nheo :
— “Cô làm gì?”
Phương Vân lên tủ đầu giường.
Đường Trinh liếc cô một cái, gì.
Phương Vân :
— “Hôm nay cơ quan bố mang cơm cho ông , đoán xem gặp ai giữa đường?”
Đường Trinh thèm trả lời, chuyện với cô! trong lòng khỏi tò mò…
— “Tôi gặp chồng cũ cô ! Wow, còn trai hơn trong bức ảnh mà Phương Thiên giấu , cao, gầy, trai, chẳng ai nghĩ hơn 40 tuổi, như ngoài 30. No wonder cô vẫn còn nhớ nhung .” Phương Vân .
Đường Trinh thoáng chốc chưng hửng. Chồng cũ cô ngày xưa thật sự trai, thì cô cũng cưới nghèo , thì nghèo đó cũng thể lấy con nhà giàu.
Vài giây cô mới phản ứng , “Phù” một tiếng:
— “Tôi nhớ nhung ! Cô đừng bậy, tim cô ai cũng dơ bẩn!”
— “Tim cũng do cô dạy mà!” Phương Vân đáp.
Một câu khiến Đường Trinh tức giận cực độ, chuẩn nhảy xuống giường xé xác cô, Phương Vân :
— “Đừng cắt ngang! Nói về bức ảnh nè, Phương Thiên từng khoe với , bố ruột cô trai cỡ nào, còn hơn hẳn bố mấy dặm đường.”
Người bên cạnh, Phương Đức… thật sự lúc đó mù quá! Yêu thương Phương Thiên ngốc nghếch cả mấy năm trời!
— “Phương Thiên cũng thật là não tàn, khoe với , ảnh bố ruột cô thực là cô nhờ cô cất, dù kẹp trong bìa nhật ký, nhưng cứ một thời gian, cô lấy xem, khi sờ, khi hôn, thậm chí còn dính nước tiểu mèo nữa.” Phương Vân tiếp tục bịa .
— “Cô… á!” Đường Trinh nhảy khỏi giường, giây Phương Vân đá trở .
Cô còn tiếp tục bịa:
— “Cô còn với cô , lỡ một ngày phát hiện thì là cô nhớ bố ruột, lén giữ ảnh, liên quan gì đến cô!”
Kiếp cô mất lâu mới bức ảnh , ngoài đều là hư cấu, nếu giống thật, là trùng hợp!
— “Cô!” Dù đau chết, Đường Trinh vẫn vùng dậy xé xác Phương Vân.
Phương Đức cuối cùng cũng chịu nổi, chạy tới tát một cái mặt Đường Trinh:
— “Hóa trong lòng cô luôn để ý đến !”
— “Tôi !” Đường Trinh vội giải thích.
Chỉ cần còn từng nghĩ tới, vấn đề tuyệt đối thể thừa nhận.
Phương Vân lưng Phương Đức, với cô:
— “Hôm qua gặp , còn than thở với một bạn cũ chung của chúng , rằng cũng quên cô, cô là mối tình đầu, là ánh trăng sáng trong tim, là nốt son đỏ, lúc cô gọi điện đòi 10 nghìn mua suất cho Phương Thiên, tin, nhưng gì, liền đưa luôn.”
Đường Trinh lập tức im bặt.
Được , cần giải thích nữa, 10 nghìn ở đó, đúng là giải thích nổi!
thật sự, ? Cô là ánh trăng sáng trong tim ? Nốt son đỏ của ?
Dù Phương Vân suốt ngày bịa chuyện, thật ít lời đúng, nhưng tim vẫn loạn nhịp, làm ?
Khoảnh khắc đổi ánh mắt của cô Phương Đức phát hiện, chút thương xót cuối cùng trong lòng y cũng biến mất!
Không nhân từ thì đừng trách bất nghĩa!
— “Đi!” Y vung tay, mắng cô nữa, cần thiết.
— “Đi cái gì ? Chuyện Phương Yên vu oan cho con xong ! Bố, hôm nay nếu giải quyết công bằng… con sẽ giận!” Phương Vân hất chân hướng phòng Phương Yên .
Phương Yên đang lưng, giường lau nước mắt, từ bé đến lớn đầu bố mắng nặng như , buồn quá!
Phương Vân tiện tay đặt lọ thuốc đổi xong ngăn kéo của cô.
Đừng trách cô quan tâm tình chị em… với Phương Yên, cô bao giờ thấy tình chị em gì cả.
Hơn nữa, giữa hai là một kẻ thù, thì tống cổ tình chị em ! Đây là con của kẻ thù!