Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 200: Bàn tay nhỏ nhanh như chớp

Cập nhật lúc: 2025-11-08 15:47:28
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hà Khánh đột nhiên đến xin nghỉ cưới, nhiệm vụ , ?” lãnh đạo hỏi.

Lâm Minh lập tức nhíu mày.

Lãnh đạo cũng chuyện, vợ mới đến thăm một ngày, , quả thật phần quá đáng.

, nhiều còn vợ! Nếu cũng phép thăm, ai mà chẳng chỉ gặp vài ngày trong một năm?

Chỉ thoáng vợ thôi là may mắn lắm .

“Lần nhiệm vụ đặc biệt, khi kết thúc nhiệm vụ, sẽ cho nghỉ nửa tháng, tính phép năm.” lãnh đạo .

Lâm Minh mới thở phào, thư giãn:

“Được, nhận, khi nào xuất phát?”

Ban đầu lãnh đạo định ngay lập tức, nhưng nghĩ Lâm Minh bao năm ở quyền, bao giờ đưa yêu cầu gì, nên động lòng:

“Tối xuất phát nhé.”

Lâm Minh lập tức chào, chuẩn .

Bỗng nhiên, nhớ điều gì đó, :

“Lãnh đạo, chuyện , Hà Khánh nào xin nghỉ cũng đúng thời điểm quan trọng ?

“Lần thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, ông nội bệnh nặng, về thăm xong thì ông khỏe.

“Trước nữa, nhiệm vụ, bệnh, về thăm xong khỏe.

“Trước nữa là cô dì tái hôn, nuôi lớn từ nhỏ, tình như con.

“Trước nữa thì kể.

“Lần là nhiệm vụ nguy hiểm, kết hôn ? Có báo cáo tình cảm ? Lần xin nghỉ là sinh con luôn ?”

“Dĩ nhiên báo cáo tình cảm, lúc đó cũng báo… Vợ bầu, khi sinh cũng xin nghỉ một tháng.

Hà Khánh nào xin nghỉ cũng đúng lúc quá.

“Hằng ngày chẳng nghỉ, để dành hết, đến lúc quan trọng mới xin…”

Lãnh đạo lập tức nhíu mày, đây ông từng nghĩ theo hướng .

Hà Khánh ngày thường tập luyện chăm chỉ, cũng chăm lo đồng đội, tiếng tăm , hầu như nghỉ phép, ngay cả Tết cũng nghỉ, luôn giúp đỡ , ai cũng quý mến.

Ông cũng chỉ đôi khi xin nghỉ, một năm tối đa một hai , mỗi ngắn, ba đến năm ngày, lý do đều hợp lý, trừ vụ cô dì tái hôn.

đúng là nhờ tránh các nhiệm vụ quan trọng.

Lãnh đạo liếc Lâm Minh, Lâm Minh chào, .

Đến lượt nhỏ mắt, tất nhiên nhanh.

Thực Lâm Minh phát hiện thói quen của Hà Khánh từ lâu, nhưng đây bận tâm.

Anh nhiều công trạng quân sự, còn cảm ơn Hà Khánh “giúp đỡ” nữa, vì mỗi nhường nhiệm vụ nguy hiểm, thành là thành công của .

, thật sự tức giận!

Anh thiếu chút công trạng nào, ở bên cô bé của lâu hơn, xa xôi lặn lội đến thăm

Thực cũng xa lắm, chỉ là đường khó, tìm lý do khó.

Lần đến , chắc.

Gửi một đầu bếp xuống “thăm hỏi”, cũng chỉ là trò đùa.

Lâm Minh khỏi tòa nhà văn phòng, đến giờ ăn trưa.

Hôm nay về tạm đội, chỗ riêng, cùng Phương Anh, thấy tiếc, thì thấy Phương Anh bê bát tới.

Anh lập tức nhường chỗ, để cô .

Xung quanh trong tiểu đoàn của Lâm Minh, đều là đồng đội, ánh mắt đều hướng về Phương Anh, như phát sáng lên!

Hôm qua họ tin, vợ đến!

khi ăn xong, Lâm Minh luôn bên Phương Anh, họ cơ hội hỏi gì.

Sau đó, trong lúc huấn luyện, họ còn tán gẫu.

Bây giờ thấy Phương Anh trực tiếp bên cạnh Lâm Minh, lời đồn hóa là thật!

Biểu cảm của lập tức trở nên phức tạp: mừng, ghen tị, buồn…

Cũng thôi, lý do cần giải thích!

Phương Anh chú ý quan sát vài ánh mắt , những để ý đặc biệt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-200-ban-tay-nho-nhanh-nhu-chop.html.]

Cô trao đổi ánh mắt với họ, trong khi ánh mắt Lâm Minh gần như dính chặt cô.

Mọi mà cảm giác như hôm nay trong món ăn bỏ dấm!

, thật sự là ngon!

Thật sự, họ bao giờ ăn thịt bò và mì ngon đến trong đời, , canh xương hầm với dưa chua cũng tuyệt, vị khác hẳn so với .

Chẳng lẽ tất cả đều do vợ làm?

Họ đều là đầu óc, tất cả đầu bếp vẫn y nguyên, biến duy nhất là Phương Anh, mà chênh lệch món ăn lớn như , nếu do cô thì là ai?

Ngay cả Lâm Minh cũng Phương Anh đầy bất ngờ, tối qua cô từng làm bếp trưởng ở một nhà hàng.

Cô bé miệng lải nhải khoe giỏi thế nào, để ý lắm, chỉ… hôn thôi.

Hoá , thật sự là giỏi thật.

Cũng đúng thôi, cô bé từ nhỏ vốn dối, luôn thật thà, chỉ là giờ thích bày tỏ hơn thôi.

Mọi im lặng ăn xong bữa trưa, xếp hàng rời .

Phương Anh cùng họ.

Cô đến để mang ấm, chứ để rửa bát, dạy họ nấu ăn là đủ, các vấn đề đó cô quan tâm.

Khi đến chỗ thể chuyện khi giải tán, lập tức vây quanh Phương Anh.

“Sao quá, chị vợ!”

“Chị vợ, hôm nay món ăn là chị làm ?”

“Chị vợ giỏi quá!”

“Chị vợ, chị ở mấy ngày?”

“Chị vợ, chị đến khi nào?”

“Chị vợ, chị thật xinh !”

Lâm Minh liếc một cái, giật tỉnh , lập tức :

“Chị vợ, chị với thật sự hợp !”

Phương Anh đến cong cả mắt, trò chuyện vui vẻ với .

Muốn khác thích , cứ lời dễ !

Những lời nhất thiết khen .

“Ồ? Nghe giọng chị giống Sơn Đông, Sơn Đông hào sảng, uống rượu cũng khỏe, đúng ?”

Một gã to cao hơn 1m9 lập tức vui mừng:

“Chị vợ nhận đúng , Sơn Đông! Người chúng uống khỏe thật, bố một bữa uống hai cân rượu!”

“Chắc cũng uống khỏe lắm nhỉ!” Phương Anh trầm trồ.

“Hehehe.” Gã to đỏ mặt gãi đầu.

“Chị vợ, chị ?” một khác hỏi.

“Ồ, dễ đoán quá, mở miệng là liền, chắc là Tứ Xuyên đúng ? Nghe đàn ông Tứ Xuyên yêu thương vợ, đúng ?”

“Hehe, cũng tạm thôi.” Anh cũng ngại.

Phương Anh đoán thêm vài , khen vùng miền, đối phương vui, Lâm Minh cũng vui.

Khen là khen vùng miền, chứ khen họ.

“Được , với chị vợ còn việc, giải tán nhé.” Anh kéo Phương Anh , về ký túc xá.

Vào phòng liền sửa giường.

Tiếng kêu cọt kẹt làm chút ảnh hưởng, tối qua gấp nên kịp sửa.

Phương Anh liền khóa cửa kéo rèm, e thẹn :

“Giữa trưa, lắm nhỉ…”

Nói nhưng tay nhỏ thao tác nhanh!

Lâm Minh… đây nhận cô bé mũm mĩm dễ thương đến !

Anh sửa giường vài cái, giữ tay cô kéo lòng xuống.

“Thời gian buổi trưa còn nhiều, còn 30 phút là tập .” Anh .

“30 phút, thật sự đủ… để tối .” Cô tiếc.

Lâm Minh… “Vẫn là buổi trưa thôi.”

Loading...