Vài phút , Đường Trinh đánh tơi tả như đầu heo, tóc rối như tổ gà, mới chịu rút lui.
Bà Sun vẫn lòng: “Một phụ nữ độc ác, bụng hẹp hòi như thế thể làm y tá ? Cô trách nhiệm ? Có lòng ? Liệu cố ý hại ?”
“Tôi , khoa của Đường Trinh thường xuyên chết!”
Khoa thần kinh, điều bình thường, nhưng bây giờ ngoài chẳng quan tâm nữa.
“Chắc đều là c.h.ế.t vì cô chăm sóc cẩn thận thôi!”
“Báo cáo cô !”
“, báo cáo cô !”
Đường Trinh…
Sau khi xử lý xong Đường Trinh, bà Sun đặc biệt đến nhà Lâm Minh, báo tin cho Phương Anh.
“Cô yên tâm, sẽ giúp cô theo dõi cô , nếu cô còn dám làm trò , chúng sẽ dọn sạch cô cô!” Bà Sun nhiệt tình .
Phương Anh ơn tiễn bà cửa, còn nhất định ép bà mang theo một cân hạt hướng dương khi .
Bà Sun đẩy cũng , vui vẻ , về nhà chia hạt cho .
Mọi cũng đều bày tỏ sẽ cùng giám sát Đường Trinh!
…
Phương Nghênh Phương Anh cạn lời: “Cậu….”
Phương Anh liếc cô : “Tôi thể trộm đồ của cô ? Mấy chục đồng đồ lặt vặt thôi! Tôi mà thèm gì , nhưng quần áo đúng là làm bừa, nếu làm bừa, chắc cô còn nghĩ tới chuyện vu cáo trộm đồ nữa.”
Từ cuối năm 1973 đến cuối năm 1974, giá vàng tăng mạnh, mỗi gram từ 11 đồng lên 55 đồng, tăng mấy .
Đôi khuyên nhỏ bố cô tặng đáng bao nhiêu.
Phương Nghênh thở dài: “Cậu giỏi thế, đây ngu ngốc như ? Để cô hại thế mới tỉnh ngộ?”
Cô liếc hình mập mạp của Phương Anh: “Nếu tỉnh ngộ sớm, cũng đến nỗi .”
Gần đây cô tra cứu tài liệu, phát hiện dùng thuốc kích thích mới tăng cân nhanh chóng.
Nhìn quá khứ, Phương Anh ăn ít, thậm chí còn ít hơn cô , béo như chắc do thể chất, thể là Đường Trinh đầu độc!
“Không ảnh hưởng tới con …” cô xong hối hận, sợ Phương Anh lo lắng: “Chắc chắn , bừa thôi!”
Phương Anh mỉm , ánh mắt ấm áp.
“Nhanh lên , phỏng vấn ? Cô định bắt đầu từ góc nào?” cô : “Tôi vẫn nghĩ, nên bắt đầu từ chuyện rượu nhãn hiệu ‘Erguotou’ thì hơn, đừng từ chuyện ghẻ, thì dễ lộ bố mù quáng.”
Lúc Phương Đức bước …
Anh nên ở đây!
Phương Anh , lưng với với Phương Nghênh: “Bố chúng mãi mãi là chiếc ô che chở, đáng tin nhất đời luôn là cha , chứ chồng con cái. Bố , chúng mới .
“Bài cô cẩn thận, chỉ nhấn mạnh hình ảnh của , mà còn cả về bố, để , thành công của là kết quả từ sự giáo dục của bố từ nhỏ, giúp sự nghiệp của ông thêm vững vàng.”
Phương Đức cảm động đến mức mắt đỏ hoe!
Người phụ nữ hiểu nhất đời, mãi mãi là con gái!
Phương Nghênh liên tục lăn mắt về phía cô !
Đừng nghĩ nhận mưu kế nhỏ đó của !
Phương Anh lè lưỡi, nhỏ giọng : “Có gan thì cô cũng .”
Phương Nghênh đáp: “Cậu đúng! Bố chúng thật sự dễ dàng gì, đối với chúng như , đưa lương cho , thưởng hết cho !”
Phương Đức… tim bỗng nhiên nhói một chút?
Không nên thế, thật sự nên, hai cô con gái của ông cũng chẳng dễ dàng gì! Tiêu vài đồng bạc ?
“Ba, ba về ?” Phương Nghiên như bỗng nhận ông , vui mừng : “Ba, nhanh đây, em gái chuẩn quà cho ba .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-187-noi-tiep-cho-toi-nghe-ve-chuyen-ruou-nhi-qua-dau-di.html.]
Phương Dung: ??? Cái gì cơ? Sao cô gì nhỉ? Là bản thảo ?
Phương Đức tới, tò mò dịu dàng hỏi: “Cái gì ?”
“Em gái với chị, mấy chiếc áo bông em mang về rách rưới hết, em mua cái mới cho ba, đến tiệm may đặt may bằng vải nhất!” Phương Nghiên .
Phương Dung…
Phương Đức dịu dàng: “Các con để tâm , ba cần mặc loại nhất , ba , khoe giàu, may vài bộ thường thôi, hơn đồ của Vương Quân. Bộ vest của hơn 200 đồng, ba mặc hơn 100 đồng là .”
Phương Dung…
Phương Nghiên nháy mắt với cô.
Phương Dung , khoác tay Phương Đức: “Thật tất cả đều là đề xuất của chị, chị quần áo của ba, chúng em chia quản lý, mỗi lo một quý, luân phiên !”
Phương Nghiên…
Phương Đức híp mắt: “Các con để tâm quá, đều là những đứa trẻ ngoan cả.”
Lương thưởng của ông cũng uổng phí.
“À, chuyện bản thảo, hai con nghiên cứu thế nào ? Có chỗ nào cần hỏi ba ?” ông hỏi.
Ông để ý!
Ông cũng lợi dụng làn gió từ Phương Dung để lên báo!
Hình ảnh thật chỉn chu!
Chuyện kế độc ác gì đó, tất nhiên xuất hiện.
“Chuyện đó lát nữa hẵng , bản thảo cuối cùng chắc chắn ba duyệt, ba thì !” Phương Dung cho ông một viên thuốc an tâm.
Rồi : “Bây giờ chúng về tin tức mới nhất, bà Sun về…”
Cô kể cho ba chuyện Tang Chân vu oan cho cô ăn trộm.
Phương Đức nhăn mặt.
Ông tin chắc Phương Dung lấy mấy thứ đồ đó, đôi bông tai vàng chỉ 2 chỉ, lúc mua giá rẻ bèo, 5 đồng thôi.
Con gái ông tiêu tiền thoải mái, chả màng gì, thèm mấy thứ đồ lặt vặt ?
Chỉ là Tang Chân tâm địa đen tối, trả thù, hủy danh tiếng cô!
Không trách con gái ba mù, ông thật sự… mù thật!
“Ly hôn! Cưới ly hôn!” ông nghiến răng: “Nếu đợi nửa tháng làm gì, cứ nhân hai chuyện mà ly hôn luôn ?”
“Không .” Phương Dung : “Hai chuyện liên quan gì tới ba, chỉ làm ba trông mù hơn thôi. Đợi nửa tháng , ba sẽ trở thành hại, lúc đó ly hôn là đúng.”
Phương Đức… “Sao cảm thấy, sự việc xảy , còn trông mù hơn?”
“Không , màu xanh sẽ che lấp điều đó.” Phương Dung .
“Các con đang gì ?” Phương Nghiên mơ hồ hỏi.
Cái gì màu xanh? Chuyện gì?
“Trẻ con đừng hỏi.” Phương Đức bối rối.
“Chị lớn hơn .” Phương Nghiên .
“ chị kết hôn.” Phương Dung đáp.
Phương Nghiên… cô cố tình chọc ?
“Năm sẽ kết hôn! Chắc chắn sẽ tìm hơn Lâm Minh!” Nói xong cô lập tức im lặng, dám Phương Dung.
Vô tình lộ tâm tư !
Phương Dung chẳng bận tâm, : “Cũng tìm từ từ, đừng vội, nóng vội sẽ đạt kết quả, đừng chọn thằng ngốc bóng bẩy bên ngoài.”
Phương Nghiên đỏ mắt, nhưng giận… cô thích Lâm Minh, giận, dù lời khó chịu, nhưng câu nào cũng là lời khuyên, vì cô !
“Tôi bản thảo đây! Nói tiếp cho về chuyện rượu Nhị Quả Đầu…”