Eo nhỏ của chị gái - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2025-06-22 10:17:25
Lượt xem: 4
Đêm khuya, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi cắn răng, bước ra mở cửa: “Ai vậy?”
Bên ngoài vang lên một giọng nam quen thuộc, ấm áp dễ nghe, lại mang theo chút ý cười: “Chị, là em.”
Cửa mở ra, đứng trước mặt là một nam sinh mặc áo trắng, một tay tựa lên khung cửa, lúc tôi mở cửa, cậu ấy yên lặng nhìn tôi cười.
Là em trai hàng xóm – Chu Sí. Không giấu gì, tôi đã thầm thương trộm nhớ cậu ấy từ lâu.
Trong không khí thoang thoảng mùi rượu.
Tôi vội vã ném bàn chải đánh răng xuống, chạy tới đỡ cậu: “Em uống rượu à?”
Tên này tửu lượng xưa giờ cực kém, sao lại tự dưng đi uống rượu chứ?
Cậu bước nhanh vào trong, một tay đóng cửa lại, tay còn lại vươn tới ——
Giúp tôi lau vết kem đánh răng ở khóe miệng.
“Chị à, em uống nhiều quá, đầu hơi đau…”
Cậu khẽ làm nũng, phối hợp với gương mặt hiền lành vô hại kia… tôi thật sự không thể từ chối nổi.
Tôi xót ruột kéo cậu vào, ánh mắt lướt qua gò má hơi đỏ ửng của hắn: “Uống bao nhiêu rồi…”
Chưa nói hết câu, hắn đã đột ngột nhào tới.
Tôi hoảng hốt, vội đưa tay đỡ lấy, ai ngờ cậu ấy thuận thế ôm chặt lấy tôi, cả người cao lớn áp xuống khiến tôi lùi lại hai bước, cuối cùng bị ép sát vào tường.
Cậu ôm chặt tôi trong lòng, hơi cúi người xuống, chôn mặt vào hõm cổ tôi, hơi thở nóng hổi phả vào da, ngứa ngáy khó chịu.
Tôi vốn sợ nhột, theo phản xạ co cổ lại.
Nhưng hành động ấy dường như lại khiến cậu ta càng muốn trêu chọc hơn, khẽ cười, rồi hôn nhẹ lên vành tai tôi.
“Chị, em rất nhớ chị.”
Tôi ngoan ngoãn đứng im, trong đầu vẫn không rõ cậu ta uống bao nhiêu rượu.
Phải biết rằng, Chu Sí ngày thường là kiểu nam sinh cực kỳ ngoan ngoãn. Chính vì cậu ngoan, nên dù tôi nhớ thương ngày đêm, mấy năm nay vẫn chẳng dám manh động.
Sợ dọa cậu ấy sợ mất.
Chu Sí nửa người đè lên tôi, dù cách hai lớp quần áo vẫn cảm nhận được hơi ấm cơ thể.
“Chị…” – Cậu ấy thấp giọng gọi tôi, cọ mặt vào cổ như một chú chó con mới sinh được tôi nuôi trước đây.
“Chị có thích em không?”
Chu Sí bất ngờ hỏi, khiến tim tôi suýt ngừng đập.
“Thích chứ,” tôi nghĩ em say rồi, nên mới làm nũng như trẻ con, bèn dỗ dành: “Tôi coi em như em trai ruột, đương nhiên là thích rồi.”
Thế nhưng, lời vừa dứt, Chu Sí đã ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Em không muốn làm em trai gì hết.”
Nói rồi, cậu đưa tay ôm lấy sau đầu tôi, nụ hôn rơi xuống không hề báo trước.
Tôi tròn mắt nhìn, mãi tới khi cảm nhận được đôi môi cậu ta áp lên môi mình, mới miễn cưỡng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Chu Sí… em ấy đang hôn mình?
Tay sau đầu hơi siết chặt, kéo tôi sát lại hơn vào lòng, nụ hôn mang theo vị rượu khiến ý thức của tôi như trôi tuột đi.
Tôi vẫn cứ giữ nguyên tư thế đó, nép trong lòng cậu ấy, không dám nhúc nhích.
Không phải vì sợ Chu Sí, mà là… tôi sợ chính mình không kìm được, ra tay tàn nhẫn phá hỏng một mầm non tươi tốt như này…
2
Thế nhưng tôi không nhúc nhích, thì “địch” lại động trước.
Chu Sí vòng tay ôm eo tôi, mặt vẫn chôn trong cổ.
Tôi l.i.ế.m môi, cố nhịn xúc động, nhẹ giọng nói: “Chu Sí, em buông chị ra trước đi.”
“Vì sao?”
Giọng cậu ta vang lên bên tai tôi, trầm thấp: “Chị không thích à?”
Tôi… thích thì có thích, nhưng chuyện này, hình như hơi không ổn…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/eo-nho-cua-chi-gai/chuong-1.html.]
Tôi còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, thì Chu Sí đã ngẩng đầu lên, chúng tôi lúc này đứng sát nhau, cậu cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt sáng rực khiến tim tôi đập loạn.
“Chị,” hôm nay Chu Sí như biến thành chó con, giọng nói mềm nhũn, gọi một tiếng “Chị” làm lòng tôi tan chảy.
“Em nghe nói… Chị thích kiểu chó con dáng người đẹp, phải không?”
“Chị có nói thế, nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết.”
Chu Sí lại chặn lời tôi, hơn nữa, còn dùng môi để bịt miệng.
Một thiếu niên cao ráo đẹp trai mà tôi đã thèm nhỏ dãi từ lâu, giờ lại chủ động như vậy… tôi khẽ cắn môi.
Chu Sí à, em đã chủ động khiêu khích chị, thì đừng trách chị ra tay độc ác.
Sau đó ——
Tôi đẩy Chu Sí ra, ánh mắt lướt qua môi cậu nơi còn vương chút ánh nước, khẽ cười, nắm lấy cổ áo cậu, quay người đi vào phòng ngủ.
Chu Sí ngẩn người vài giây, rồi bật cười.
Vào phòng, đóng cửa, tôi đá bay dép, đẩy Chu Sí ngã xuống giường…
…
Tôi mơ một giấc mộng, trong mộng, người tôi yêu thầm bao năm – Chu Sí – ôm lấy tôi dịu dàng, ghé tai nói nhỏ:
“Chị, em rốt cuộc cũng có được chị rồi.”
Trong mơ, tôi cũng ôm lấy mặt cậu, ngây ngô cười:
“Chị cuối cùng cũng đạp hỏng cậu rồi.”
Cười đến mệt mỏi, vừa mở mắt thì tỉnh.
Nhưng tôi trừng mắt nhìn Chu Sí trước mặt, đang mỉm cười nhìn tôi, mất vài giây mới phản ứng lại ——
Chuyện tối qua, hình như… không hẳn là mơ?
Nhìn xương quai xanh xinh đẹp của Chu Sí, lòng tôi trầm xuống, tất cả những hình ảnh đêm qua ào ạt ùa về.
Tôi lập tức kéo chăn lên che người, tim đập thình thịch loạn xạ.
Chu Sí nhìn tôi, nhướng mày cười: “Chị tối qua chủ động như vậy, giờ sao lại rụt rè thế?”
Sáng sớm đã bị trêu chọc như thế, ai mà không đỏ mặt chứ…
Tôi nuốt nước bọt, bắt đầu lục tìm quần áo, vừa mới cầm váy lên, ngoài phòng khách lại vang lên tiếng gõ cửa, làm tôi giật b.ắ.n người.
Tôi liếc Chu Sí một cái: “Làm sao vậy?”
Nhưng Chu Sí – em trai ngoan ngoãn ngày thường – giờ lại vô cùng bình thản.
“Mặc đồ, ra mở cửa đi.”
Đúng là chuyện quỷ gì đây. Đêm qua còn là tôi chủ động, giờ thì cậu ấy như người làm chủ, còn tôi thì đỏ mặt mỗi khi nhìn thấy cậu.
Không ổn rồi.
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ đó, tiếng gõ cửa lại vang lên, nghe rất chi là… nếu không mở ngay chắc sẽ bị đập cửa vỡ mất.
Không còn cách nào, tôi cắn răng mặc đồ, còn bị Chu Sí nhìn chằm chằm.
Đột nhiên, điện thoại giấu dưới gối rung lên.
Là… mẹ tôi gọi.
Tôi và Chu Sí nhìn nhau, cậu ta từ tốn mặc quần áo, tôi liếm môi, bắt máy:
“Alo, mẹ…”
“Con làm gì trong nhà đấy? Sao vẫn chưa ra mở cửa?!”
“Con…”
Cầm điện thoại, ta liếc nhìn Chu Sí theo bản năng – kết quả lại đỏ bừng mặt — c.h.ế.t tiệt, cậu ấy đang mặc quần…
“Con mới ngủ dậy, đang thay đồ đây.”
Tôi vội tìm cớ, còn đang nghĩ xem nên giải thích thế nào, thì giọng mẹ lại vang lên:
“Sao mới ngủ dậy, không phải nói hôm nay đi xem mắt à? dì Vương hàng xóm dẫn cháu trai đến rồi, mau mở cửa!”