Tôi nắm lấy tai Trình Tầm bỏ chạy, chạy như chạy nước rút trăm mét, đó chui tọt chiếc taxi đang đỗ bên đường: "Tài xế, nhanh lên!"
Nhìn tòa nhà công ty ngày càng nhỏ dần trong gương chiếu hậu, thở phào nhẹ nhõm, đổ rạp xuống ghế.
Cuối cùng, cũng sống sót .
Trình Tầm suốt dọc đường im thin thít, một lời nào.
Về đến nhà, nó liền ba chân bốn cẳng chạy phòng , khóa cửa .
Mẹ ngớ : "Chuyện gì con?"
Tôi: "Mẹ ơi, cất hết mấy đồ nguy hiểm trong nhà , con sợ con kiềm chế mà biến thành con một."
Mẹ hai lời, lập tức bếp cất con d.a.o thái rau .
Tôi đến cửa phòng Trình Tầm, gõ cửa: "Ra đây, hôm nay em cho chị một lời giải thích."
Giọng Trình Tầm run run: "Quan trọng là em giải thích chị cũng tin, xin chị, thật sự xin , em cố ý mà."
"Chị cứ bình tĩnh , đợi chị hết giận chúng chuyện tiếp."
Tôi bất lực buông thõng tay xuống.
Mệt , thật sự mệt .
Tôi như một hồn ma lảo đảo về phòng , thẫn thờ một lúc.
Trong đầu nghĩ đến tất cả những gì trải qua ở công ty, chỉ thấy thật hoang đường.
Trình Tầm Kỳ Thịnh xăm tên lên lưng, thích , tương lai chúng sẽ kết hôn...
Thật nực , nực quá đỗi.
Năm đó khi còn học đại học, mối tình đầu của còn là do Kỳ Thịnh se duyên giúp, làm thể thích chứ?
Tôi thở dài, mở máy tính, quyết định sẵn một bản đơn xin thôi việc để dự phòng.
Màn hình máy tính sáng lên, liền thấy WeChat nhảy mấy tin nhắn.
Là tài khoản WeChat của Trình Tầm.
Hai hôm trường thi cuối kỳ, thu điện thoại của nó , chắc lúc nó học online trong phòng dùng máy tính của để đăng nhập WeChat.
Tôi tiện tay mở , định thoát tài khoản của nó thì thấy tin nhắn mới nhất.
Kỳ: "Cậu là Trình Tầm?"
Anh rể mở cửa là chị : "Anh rể tương lai! Ha ha ha ha, ngờ điện thoại của bao nhiêu năm vẫn đổi! May mà em học thuộc lòng điện thoại của ."
Kỳ: "Hình xăm ở lưng ... làm ?"
Tôi trợn tròn mắt, ghé sát máy tính, câu đó ba .
Anh rể mở cửa là chị : "Em là xuyên từ năm 2035 về, năm 2035 hai em thường xuyên cùng tắm , đương nhiên em ."
"Anh rể, tin lời em ? (run rẩy.jpg)"
Bên Kỳ Thịnh im lặng lâu, gửi đến một chữ: "Tin."
Cùng lúc đó, bên phòng bên cạnh vọng sang tiếng hú của Trình Tầm.
"Cuối cùng! Cuối cùng cũng chịu tin em !"
Tôi máy tính, chìm suy tư.
Tôi thề là cố ý xem trộm tin nhắn riêng tư của nó , nhưng mà đối phương là Kỳ Thịnh đó chứ! Là sếp "cao lãnh" của đó chứ!
Sức hút quá lớn ...
Mấy phút thất thần, bọn họ chuyện thêm nhiều.
Kỳ: "Tôi với chị thật sự sẽ kết hôn ?"
Anh rể mở cửa là chị : "Đương nhiên! Em còn tự tay cõng chị lên xe hoa nữa cơ mà!"
Kỳ: "Sau chúng sẽ sinh mấy đứa con? Giống cô giống ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/em-trai-dung-goi-loan-anh-re/chuong-3.html.]
Anh rể mở cửa là chị : "Chỉ mỗi Kỳ Duyên thôi, con bé giống . Anh , lúc chị em sinh con bé băng huyết, đến mức ruột gan đứt từng khúc, thế nào cũng cho chị sinh thêm nữa."
Bên im lặng.
Anh rể mở cửa là chị : "Thật với chị em sống hạnh phúc, haizz, tất cả là tại đàn ông đó, nếu thì hai cũng sẽ đột nhiên đòi ly hôn."
Lần Kỳ Thịnh trả lời ngay lập tức: "Đòi ly hôn? Chuyện gì thế?"
"Người đàn ông đó là ai? Có thằng khốn nào đó quyến rũ chị ?"
Tôi nghi ngờ đang dùng tài khoản Kỳ Thịnh.
Anh làm thể những lời như chứ?
Tôi đang dùng tâm trạng gì để theo dõi cuộc trò chuyện của họ, mỗi chữ đều nhận , nhưng khi ghép với thì ý nghĩa là gì, tài nào hiểu nổi.
Anh rể mở cửa là chị : "Tình hình cụ thể thì em cũng rõ, hình như liên quan đến mối tình đầu của chị em."
"Anh rể tương lai, thể tỏ tình sớm hơn ? Mấy năm trời hai cứ bồi đắp tình cảm thêm , đến lúc đó thì cái mối tình đầu vớ vẩn căn bản chẳng thể nào lay chuyển hôn nhân của hai !"
Kỳ Thịnh: [ chị thích .]
Anh rể mở cửa là chị : [Ai ? Chị em bây giờ vẫn còn giữ ảnh thẻ hồi đại học của đó.]
Tôi bỗng nhiên bật dậy, phi như bay ngoài, một cước đạp tung cửa phòng Trình Tầm, giật lấy điện thoại của nó, nhấn giữ để thu hồi tin nhắn đó.
Nhanh gọn lẹ.
Trình Tầm co rúm giường: "Chị... chị làm gì ?"
"Sao em chị ảnh thẻ của Kỳ Thịnh?" Tôi túm lấy cổ áo nó chất vấn, "Em lén lục đồ của chị ?"
Trình Tầm chớp chớp mắt, cũng phản ứng kịp: "Chị lén xem em với Kỳ Thịnh chuyện ?!"
Sau nửa tiếng "thảo luận sâu sắc", và Trình Tầm im lặng đối diện .
Tôi thừa nhận, bây giờ tin lời giải thích xuyên của nó .
vẫn cam tâm: "Số trúng giải xổ kỳ tới là bao nhiêu?"
Trình Tầm: "Chị nghĩ em sẽ ?"
"Đề thi văn nghiệp đại học năm nay là gì?"
Trình Tầm: "...Quên ."
Tôi: "Thôi , chị tin em là xuyên từ tương lai về ."
Trình Tầm: "?"
Tôi: "Với cái não của em, nhớ mới là chuyện bình thường."
Tôi cảnh cáo nó hết đến khác, chuyện với Kỳ Thịnh nữa, khi nhận lời đảm bảo của nó, mới bước chân lảo đảo về phòng.
Sau đó ngửa đổ vật xuống giường.
Trong đầu là một mớ hỗn độn.
Kỳ Thịnh thích ? Thích, ư?!
Chuyện quá huyền ảo ...
Sự mệt mỏi về thể xác nhanh chóng đánh gục sự phấn khích trong tinh thần, giường bao lâu thì chìm giấc ngủ sâu.
Tôi mơ một giấc mơ, mơ về chuyện lâu về khi còn đang học đại học.
Lúc mới đại học, ngoài việc tham gia Hội Thanh niên thì tham gia câu lạc bộ nào khác.
Lúc rảnh rỗi, thích ở một trong thư viện.
Có một , vì uống quá nhiều nước đá, "đèn đỏ" đến sớm, quần cũng tránh khỏi bẩn, đang úp mặt xuống bàn làm thì thấy tiếng ai đó gõ nhẹ mép bàn.
Ngẩng đầu lên, trai đó rời .
Trên bàn để chiếc áo khoác của , cùng với một miếng băng vệ sinh dùng để "cấp cứu".
Chàng trai đó để thông tin gì, nhưng từ trong túi áo của rơi một chiếc thẻ sinh viên.