Em Không Còn Khóc - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-08-02 08:24:57
Lượt xem: 16
Tôi và Thái Minh Quân bên mười năm, một thập kỷ của yêu thương và hy vọng, kết hôn năm năm, từng ngày từng giờ mong mỏi một đứa con đến gần như tuyệt vọng. Cuộc sống hôn nhân của chúng trôi qua êm đềm, đôi khi những mệt mỏi thường nhật nhưng bao giờ giông bão. Quân là trụ cột vững chãi, còn , An Vy, là bác sĩ sản khoa, luôn cố gắng vun vén tổ ấm, dù áp lực công việc đôi khi khiến kiệt sức.
Tuần , cơ thể bắt đầu những biểu hiện lạ. Tôi buồn ngủ bất thường, cơn buồn ngủ ập đến bất chợt như một cơn lũ quét ngang qua tâm trí. Bụng cứ nằng nặng, một cảm giác căng tức mơ hồ nhưng dai dẳng. Là một bác sĩ sản khoa, hiểu rõ hơn ai hết những tín hiệu mà cơ thể đang gửi gắm. Trái tim , vốn chai sạn với những nỗi thất vọng lặp lặp mỗi chu kỳ, giờ đây đập rộn ràng một nhịp điệu lạ lẫm.
Giờ nghỉ trưa, tìm một lý do để rời khỏi phòng khám, dối với y tá rằng cần mua chút đồ cá nhân. Tôi ghé nhà thuốc quen thuộc gần bệnh viện, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi dù tiết trời hề nóng bức. Tôi lặng lẽ cầm que thử thai về phòng trực, khóa trái cửa , cảm giác hồi hộp đến nghẹt thở. Tôi làm theo hướng dẫn, từng giây phút trôi qua dài như một thế kỷ. Rồi hai vạch hiện lên, rõ ràng, thể nhầm lẫn. Hai vạch đỏ tươi như hai vệt son môi rực rỡ vẽ lên một tương lai mới.
Tôi siết chặt tay, cảm nhận sự rung động lan khắp cơ thể. Khóe miệng kìm cong lên thành một nụ rạng rỡ, một nụ của hạnh phúc vỡ òa – mang thai ! Mười năm chờ đợi, năm năm kết hôn, bao nhiêu đêm thầm thì nguyện cầu, cuối cùng phép màu đến. Một sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong , là kết tinh của tình yêu và Quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/em-khong-con-khoc/chuong-1.html.]
Tôi tính tối nay sẽ báo tin cho Quân, tạo cho một bất ngờ thật lớn. Anh đang bận rộn với dự án mới ở công ty truyền thông, mấy hôm nay về nhà muộn. Những tin nhắn của thường chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Anh họp, về muộn.” “Em ngủ , đừng chờ.” Tôi quen với điều đó, tin tưởng đang vì tương lai của cả hai mà cố gắng. Tôi bù đắp cho những ngày tháng mệt mỏi đó bằng tin vui .
Trên đường về, ghé tiệm văn phòng phẩm nhỏ bé khuất trong con hẻm gần bệnh viện. Tôi mua một chiếc hộp quà nhỏ màu xanh lam, màu thích nhất, màu của bầu trời trong xanh và hy vọng. Tôi cẩn thận đặt que thử thai trong chiếc hộp, bọc bằng dải ruy băng trắng tinh, để lên bàn phòng khách, nơi luôn đặt chìa khóa xe khi về nhà. Tôi còn tưởng tượng vẻ mặt ngạc nhiên, vỡ òa hạnh phúc của khi mở hộp quà. Chắc chắn sẽ ôm chầm lấy , siết thật chặt, và chúng sẽ cùng lên kế hoạch cho cuộc sống mới, cuộc sống thêm tiếng trẻ thơ.
Đồng hồ điểm chín giờ tối, mười giờ, và cuối cùng là mười một giờ. Tiếng khóa cửa xoay lạch cạch vang lên trong đêm tĩnh mịch, phá tan sự im lặng đang bao trùm căn nhà. Tôi mừng rỡ chạy đón, nụ vẫn còn vẹn nguyên môi, tay khẽ đưa lên tính ôm chầm lấy như khi. chỉ nhíu mày, ánh mắt mệt mỏi và xa lạ, khẽ nghiêng đầu tránh khỏi vòng tay . Bàn tay chơi vơi giữa trung, cảm giác hụt hẫng đến lạ kỳ.
Tôi ngẩn , nụ đông cứng môi. Đây là Quân mà quen thuộc. Anh khàn giọng, giọng còn nặng mùi rượu: “Vừa tiếp khách về, mùi rượu. Đừng ôm.” Anh , nhưng ánh mắt lảng tránh , dám đối diện. Tôi lùi một bước, trái tim bắt đầu đập những nhịp đập bất thường. Mùi rượu thì đó, nhưng thứ mùi nồng nặc và khó chịu hơn cả chính là mùi nước hoa nữ, một loại nước hoa ngọt gắt và rẻ tiền, hề giống bất kỳ mùi nào từng ngửi đây.
Tôi kịp mở lời, kịp hỏi , kịp về tin vui đang nưng nức trong lòng, ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng và vô hồn, thẳng một câu như sét đánh ngang tai: “An Vy, ly hôn .” Câu lạnh lùng, dứt khoát, như một nhát d.a.o xuyên thẳng lồng n.g.ự.c , cắt đứt sợi dây hy vọng và tình yêu mà dày công vun đắp suốt mười năm qua. Thế giới quanh như sụp đổ trong khoảnh khắc, thứ trở nên cuồng và vô định. Tôi sững , hiểu thấy gì. Đầu óc trống rỗng, chỉ còn âm vang của hai tiếng “ly hôn” lặp lặp như một lời nguyền rủa.