Cố Viên Viên trả lời, chỉ thút thít.
"Hay là con ở ký túc xá ." Hiện tại cũng cách nào khác.
"Con , con , con ! Mẹ, con sai , về , con ở cùng ."
Tôi đồng hồ, sắp đến giờ hẹn với .
Tôi đành với Cố Viên Viên rằng thể về.
Ngay từ lúc đó con bé chọn sống với bố nó, thì lường chuyện sẽ xảy .
Con bé còn là trẻ con nữa.
Tôi thể vì nó một điều gì đó nhất thời mà đổi kế hoạch của .
Cúp điện thoại, thở dài một thật dài.
Đã từng, trở thành chỗ dựa duy nhất của Cố Viên Viên, nhưng con bé đóng sập cửa từ chối .
Giờ đây mặc kệ con bé, để nó sống cuộc sống mà nó .
Thế mà nó lóc đòi về, thậm chí còn xin .
Tôi khổ bản trong gương, mặt hằn lên vài dấu vết của thời gian.
khi trang điểm, tăng thêm vài phần quyến rũ so với thời trẻ.
Có lẽ con sống đời, vẫn nên nghĩ cho bản nhiều hơn mới .
Điện thoại báo tin nhắn của Thôi Chí Bằng, hỏi còn bao lâu nữa thì .
Kể từ khi đến Đức, bật chế độ bay xuyên lục địa, tuần nào cũng bay từ Mỹ sang Đức.
Anh chân thành với rằng, kể từ gặp ở trong nước, trong lòng chỉ .
Mà đang cần một bầu bạn ngoài giờ làm việc ở nơi đất khách .
Thế là đồng ý lời mời hẹn hò của .
Có lẽ vì đây từng chút tình cảm.
Việc hẹn hò giờ đây khiến cảm thấy vui vẻ.
Chúng cùng ăn uống, dạo, xem phim, giống như cặp đôi khác.
Còn về tương lai, vẫn nghĩ xa đến thế.
Có lẽ chỉ tìm một chút dịu dàng thuộc về , trong những năm tháng thiên chức làm ràng buộc.
Vừa bước cửa, Thôi Chí Bằng đợi sẵn, đưa một bó hoa hồng như một trò ảo thuật.
Trong những ngày , tặng quá nhiều hoa tươi .
Dù nhiều bày tỏ cần làm mấy trò phù phiếm .
Thôi Chí Bằng vẫn cố chấp và dịu dàng tặng hoa cho .
"Anh chỉ thấy một phụ nữ xinh như em, mỗi ngày đều nên hoa tươi mới ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dut-ganh-nhe-long/chuong-7.html.]
Khoảnh khắc nhận lấy bó hoa, hương thơm hoa cỏ lan tỏa khắp lòng.
Điều bất ngờ là.
Giáo viên Toán của Cố Viên Viên liên lạc với qua Wechat.
Có lẽ vì lâu ngày trò chuyện, giọng thầy vẻ e dè.
Thầy điện thoại lưu ở phòng giáo vụ gọi , nên mới nhớ Wechat của .
Tôi giải thích rằng sẽ ở nước ngoài làm việc gần một năm.
Thầy chợt hiểu , và cho tình trạng học tập gần đây của Cố Viên Viên tệ.
"Cách đây lâu con bé đột nhiên làm ầm lên đòi về ở ký túc xá, mà nửa học kỳ cao tam ."
"Trường khó khăn lắm mới sắp xếp cho con bé một phòng ở ghép, haizz, cái đứa trẻ ."
"Vốn dĩ trong top 200 của khối, thi thử rớt xuống tận 1500."
"Trên lớp thì luôn mất tập trung, bài tập giao cũng thành."
"Mẹ của em Viên Viên ơi, dù công việc quan trọng, nhưng thi đại học cũng chỉ một thôi."
"Nếu em Viên Viên cứ thế , lẽ sẽ đỗ đại học dân lập."
Tôi nhẹ.
"Con bé đây nuông chiều quá , thầy cần quá bận tâm ."
"Nếu chuyện gì cần, thầy liên hệ với bố nó, giờ nó đang sống cùng bố nó."
Giáo viên Toán thở dài, rằng đó gọi cho bố con bé mấy nhưng ai máy.
Mãi đến khi trao đổi trong buổi họp phụ .
Ai ngờ Cố Trường Trạch , đỗ đại học thì học cao đẳng cũng , dễ tìm việc.
Nghe câu trả lời kỳ quặc như thế, cũng trả lời thế nào.
Chỉ đành trong sự im lặng, vội vàng cúp điện thoại.
Cao tam chỉ một , nhưng cuộc đời cũng chỉ một .
Chuyện nhượng bộ vì Cố Viên Viên, làm quá nhiều .
Giờ đây, chỉ đối xử hơn với chính , hơn nữa.
Mười tháng trôi qua nhanh.
Tôi thành khóa trao đổi một cách suôn sẻ, trở về nước trong lời chúc phúc của đồng nghiệp.
Lúc trở về, đúng ngày công bố kết quả thi đại học.
Kể từ cuộc điện thoại với Cố Viên Viên rằng sẽ can thiệp cuộc sống của con bé nữa, con bé liên lạc với .
Chỉ kỳ thi, con bé vô cớ hỏi một câu:
"Mẹ thể chúc con thi ?"