Dưỡng Lang Vi Hoạn - Nuôi Sói Thành Họa - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-09-24 14:40:52
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy tiếng của Lục Thanh Tắc, Ninh Quyện lúng túng bực bội, đầu vẫn cúi gằm, bóng lưng tràn đầy vẻ ai oán.
Lục Thanh Tắc lớn hơn, khoác áo ngoài, nửa xổm xuống chọc đầu : “Trốn cái gì, cho xem nào.”
Hắn chọc một cái, Ninh Quyện rụt một cái. Hoàng đế Đại Tề oai phong, mà đáng thương như một con nhím nhỏ.
Lục Thanh Tắc ác ý chọc vài cái, đủ mới dặn dò: “Trước tiên dùng tay ấn phần sụn sống mũi, sẽ bảo Trường Thuận lấy khăn và đá đến.”
Ninh Quyện bất lực lời ấn , giọng mũi nghèn nghẹn: “Mặc quần áo .”
Nếu Trường Thuận dám thấy Lục Thanh Tắc ăn mặc chỉnh tề như , năm nay đừng hòng bổng lộc!
Lục Thanh Tắc Trường Thuận Ninh Quyện làm liên lụy. Hắn buồn đáp một tiếng, cứ thế gọi Trường Thuận từ ngoài cửa.
Trong lúc chờ Trường Thuận lấy đồ, nhanh chậm quần áo .
Ninh Quyện cảm thấy màng nhĩ ngứa ngáy.
Hắn bao giờ thính giác của đến , ngay cả tiếng sột soạt nhẹ của quần áo cũng thấy rõ ràng, Lục Thanh Tắc đang chiếc áo nào.
Khoảng thời gian chờ đợi bỗng trở nên vô cùng khó khăn, trán còn rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Chắc là mùa hè năm nay quá nóng bức.
Mặc bộ đồ một chút rắc rối. Đợi Lục Thanh Tắc buộc tạm cái thắt lưng, Trường Thuận cũng mang đồ đến.
Đá trong kho lạnh lấy từ sớm. Tối nay trong tiệc cũng sẽ dùng để ướp trái cây, khó để lấy.
Thấy Lục Thanh Tắc mặc quần áo ngay ngắn lắm, Trường Thuận theo bản năng giúp đỡ chỉnh . Nghĩ Bệ hạ vẫn còn ở bên trong, cảm thấy thừa thãi, liền lui xuống.
Lục Thanh Tắc vắt một chiếc khăn, thấy Ninh Quyện vẫn như một cây nấm nhỏ tối tăm, mọc ở góc tường chịu đầu . Hắn bất lực đưa chiếc khăn ướt qua: “Không chịu cho xem, thì tự lau .”
Ninh Quyện lúc mới “ừm” một tiếng đầy bí bách, đầu nhận lấy chiếc khăn, cẩn thận lau mặt. Hắn dùng mấy chiếc khăn, xác nhận lau sạch sẽ mới đầu .
Khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ nam tính, đôi mắt vẫn còn ướt ướt, sắc mặt căng thẳng, vẻ mặt méo xệch đến đáng thương.
Lục Thanh Tắc: “…”
Cái gánh nặng hình tượng của đứa trẻ , chắc nặng tám trăm cân mất.
“Hết chảy m.á.u ?”
Ninh Quyện cảm thấy mất mặt mặt thầy, buồn bã “ừm” một tiếng.
“Cúi đầu xuống,” Lục Thanh Tắc dùng khăn bọc vài viên đá nhỏ , thắt nút. Hắn thiếu niên ngoan ngoãn cúi đầu, xách túi đá đặt lên gáy , “Có gần đây ăn đồ nóng quá ?”
Ninh Quyện lạnh đến “suyýt” một tiếng, cũng tại chảy m.á.u mũi, đành cho là , “ừm” một tiếng.
“Bảo nhà bếp điều chỉnh khẩu phần ăn .” Trong mắt Lục Thanh Tắc ẩn chứa ý , trêu chọc , “Trước mặt như , nếu chảy m.á.u mũi mặt bách quan, e rằng ngươi sẽ vác cả Tử Cấm Thành chạy trốn khỏi Đại Tề mất.”
“…” Ninh Quyện khẽ hừ một tiếng, “Họ thế nào thì liên quan gì đến .”
Hắn chỉ ở mặt Lục Thanh Tắc mới như mà thôi.
Thấy m.á.u mũi thực sự ngừng, Lục Thanh Tắc dời túi đá , kiểm tra áo cổn miện dính m.á.u .
Trong lúc Lục Thanh Tắc kiểm tra, Ninh Quyện cũng đang ngắm bộ quần áo ngay ngắn của Lục Thanh Tắc.
Môi mang theo một chút ý . Hắn ngờ thầy luôn ung dung điềm tĩnh, bình tĩnh xử lý việc, còn một mặt như . Thật… quá đáng yêu.
Nghĩ đến đây, Ninh Quyện khỏi sững .
Dùng từ đáng yêu để miêu tả Lục Thanh Tắc, miêu tả thầy của , dường như kỳ lạ.
nhất thời nghĩ từ nào khác phù hợp hơn.
Để mặc Lục Thanh Tắc tỉ mỉ kiểm tra xong, Ninh Quyện mới từ bỏ việc suy xét, thả lỏng đôi lông mày nhíu : “Thầy, quần áo rối . Để chỉnh cho .”
Lục Thanh Tắc lùi hai bước, dang hai tay , tự nhiên chấp nhận sự phục vụ của Hoàng đế bệ hạ.
Không ngờ chủ động kéo giãn cách, Ninh Quyện tiến lên một bước, cúi đầu, nghiêm túc chỉnh quần áo cho . Ngón tay lướt qua từng nếp nhăn tay áo, là phẳng những chỗ đều.
Tầm mắt của hai từ một cao một thấp chuyển thành ngang bằng.
Trong tương lai xa, e rằng sẽ trở thành một cao một thấp, chỉ là , là Ninh Quyện xuống .
Lục Thanh Tắc lạc quan nghĩ, thấp, là đứa trẻ lớn nhanh quá.
Hắn cũng cao một mét tám đấy chứ!
Lục Thanh Tắc đang thần du khắp nơi, đột nhiên cảm thấy thắt lưng siết .
Ninh Quyện buộc chặt chiếc thắt lưng lỏng của , khẽ hỏi: “Thầy thường ngày cũng như , mặt khác thì trực tiếp cởi quần áo ?”
Lục Thanh Tắc hiểu lắm: “Gì cơ?”
“Trước mặt Trần Tiểu Đao cũng như ?” Giọng Ninh Quyện hạ thấp, cảm xúc trong đó.
Mặc dù cố gắng dành thời gian rảnh rỗi để ở bên Lục Thanh Tắc, nhưng hoàng cung và bên ngoài vẫn cách.
Thời gian Lục Thanh Tắc ở bên khác, vẫn nhiều hơn thời gian ở bên .
Tại Lục Thanh Tắc thể sống trong cung?
Thắt lưng dường như siết chặt hơn một chút.
Lục Thanh Tắc sặc một cái, vỗ tay Ninh Quyện: “Đương nhiên là – ngươi khi sư diệt tổ , nới lỏng chút!”
Ninh Quyện chằm chằm phần eo thon gầy đó, một lát , im lặng nới lỏng một chút.
Buộc chặt thắt lưng xong, xổm xuống, chỉnh vạt áo cho Lục Thanh Tắc.
Lục Thanh Tắc “ai” một tiếng, kéo dậy: “Không cần làm thế .”
Ninh Quyện tiếc nuối thẳng , ánh mắt rực lửa: “Thầy, phục vụ tồi chứ?”
Lục Thanh Tắc “ừm” một tiếng: “Kỹ thuật thì bình thường, thái độ , đến nhé.”
Ninh Quyện đến gần hơn một chút, hệt như một con cún nhỏ đang chờ vuốt ve: “Vậy, thầy thể ngủ với đêm nay ?”
Lục Thanh Tắc nhướng mày: “Nếu ngủ với ngươi, e rằng nửa đêm ngươi lẻn phòng , xem còn sống nữa.”
Nói thế là đồng ý .
Lục Thanh Tắc gần hai năm nay ít khi ngủ trong cung, thường sẽ khi cổng cung khóa. Mắt Ninh Quyện sáng lên, tràn đầy mong đợi về buổi tối.
Lục Thanh Tắc luôn cảm thấy lưng tiểu hoàng đế như một cái đuôi đang vui vẻ vẫy vẫy. Hắn chọc mũi : “Được , ngoài thôi, cất cái đuôi nhỏ của ngươi .”
Ninh Quyện “ừm ừm” gật đầu, nhiệt tình giúp đeo mặt nạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/duong-lang-vi-hoan-nuoi-soi-thanh-hoa/chuong-19.html.]
Cái đuôi vẫn vẫy vui vẻ.
Vì sự mong đợi về buổi tối, nên ban ngày trôi qua nhanh.
Hoạt động chú ý nhất trong Tết Đoan Ngọ, nghi ngờ gì, là “Bắn Liễu”.
Cưỡi ngựa giương cung, b.ắ.n liễu nối cành. Dùng mũi tên cánh b.ắ.n cành liễu cắm giữa sân. Người b.ắ.n đứt cành liễu, thể dùng tay đón lấy cành liễu đang bay là thượng đẳng. Người chỉ b.ắ.n đứt cành liễu mà đón là trung đẳng. Người b.ắ.n đứt hoặc b.ắ.n trượt là hạ đẳng.
Đại Tề trọng văn khinh võ. Võ Quốc công mạnh nhất thì đang trấn thủ Mạc Bắc. Những còn ở kinh thành, ít nhiều xương cốt cũng thoái hóa. Trong một đám lộn xộn, chỉ hai giành thượng đẳng.
Một là Phàn Vĩ, Tổng binh doanh Ngũ quân, cận với Vệ Hạc Vinh. Người còn là Tần Viễn An, Ninh Quyện đặc biệt cho phép cần trực ban, mà cùng tham dự yến tiệc.
Giữa tiếng vỗ tay ngớt, Lục Thanh Tắc liếc Ninh Quyện với vẻ mặt bình thản: “Muốn chơi ?”
Ninh Quyện chằm chằm sân náo nhiệt một lúc lâu, lắc đầu.
CweetCweet>
Xem là chơi.
Thiếu niên tính, ai mà chẳng thích chơi.
Lục Thanh Tắc chút buồn bực. Tại đứa trẻ nhà sống một cách cẩn thận như ?
Nếu Ninh Quyện ẩn chờ thời, làm khiêm tốn, thể khẳng định, hôm nay sẽ thêm một đạt thượng đẳng.
Khi tiệc tối sắp bắt đầu, Vệ Hạc Vinh, mất tích cả ngày, thản nhiên xuất hiện trở mặt , cũng giải thích .
Đối với sự kiêu ngạo và vô lễ của Vệ Hạc Vinh, Ninh Quyện vẫn bình luận gì. Ngược , còn tăng thêm phần thưởng vốn hậu hĩnh, để tỏ rõ sự coi trọng.
Các quan còn , ngoài Lục Thanh Tắc thưởng hậu hĩnh hơn một chút, những khác đều ban thưởng theo tiêu chuẩn bình thường.
Nhất thời phe Vệ đảng đắc ý. Khi tiệc tối kết thúc, nhiều đại thần vốn bất mãn vì chờ Vệ Hạc Vinh đến gần, hùa nịnh bợ.
Phạm Hưng Ngôn mặt đầy khó chịu tìm đến Lục Thanh Tắc, thở dài mấy tiếng: “Hoài Tuyết, , hôm nay Vệ Hạc Vinh cung, chiếc xe của còn lớn hơn cả của hoàng thất!”
Lục Thanh Tắc lắc đầu: “Cũng một hai ngày .”
Điều đáng mừng hơn cả là, đối với cổ đại, mưu phản phản là phản, cần vượt qua một rào cản tâm lý lớn. Hơn nữa, Vệ Hạc Vinh dường như cũng hứng thú lắm với ngai vàng.
Phạm Hưng Ngôn thở dài vài , bắt đầu lảm nhảm chuyện nhà với Lục Thanh Tắc: “Vợ gần đây tính khí nóng nảy, ngủ ở thư phòng hai đêm liên tục .”
Miệng thì than vãn, nhưng sắc mặt ngọt ngào.
Nhờ nhạc phụ tiến cử, Phạm Hưng Ngôn năm ngoái thăng chức lên Đại Lý tự thiếu khanh, khí chất gương mặt cũng trở nên thanh lịch hơn vài phần.
Mấy năm nay quan hệ giữa hai thiết hơn nhiều. Phạm Hưng Ngôn mặt khác thì chính trực, thẳng thắn, nhưng lưng thì thích cằn nhằn, còn dễ lóc.
Vị tiểu thư nhà Phùng các lão thích kiểu như Phạm Hưng Ngôn, tình cảm vợ chồng hai cực kỳ .
Lục Thanh Tắc mỉm lắng . Khi gần khỏi đại điện, mới dừng bước: “Đến đây thôi.”
Phạm Hưng Ngôn sững sờ. Cậu thấy Trường Thuận từ lúc nào cách hai một xa, mới bừng tỉnh: “Ồ ồ, Bệ hạ giữ giảng bài ? Thật là chăm chỉ quá , làm lỡ thời gian của !”
Lục Thanh Tắc: “…”
Không, chỉ đơn thuần là nhớ cha .
Đợi Phạm Hưng Ngôn , Trường Thuận mới chạy vội đến, hì hì: “Bệ hạ đang đợi .”
Trở Càn Thanh cung, Ninh Quyện cởi áo cổn miện và mũ miện xuống, một bộ thường phục màu đỏ, đợi Lục Thanh Tắc ở trong sân.
Trường Thuận nghi ngờ Bệ hạ mặc bộ là vì Lục đại nhân hôm nay cũng mặc màu đỏ, nhưng dám .
Lục Thanh Tắc còn chút tiếc nuối: “Cởi ? Ta còn đủ.”
Ninh Quyện sững sờ một chút, cũng suy nghĩ nhiều, đầu : “Trường Thuận, bảo mang áo cổn miện trở …”
Lục Thanh Tắc buồn cắt ngang lời : “Làm phiền làm gì, chỉ đùa thôi, ngươi mệt ?”
Khi đến gần, ngửi thấy Ninh Quyện một chút mùi rượu thoang thoảng. Là rượu uống trong tiệc tối, còn uống ít.
Chậc, trẻ vị thành niên uống rượu.
Ninh Quyện quả thực chút mệt mỏi. Hắn kéo Lục Thanh Tắc gian nhà ấm, giơ tay nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ mặt xuống.
Trong ánh nến ấm áp, khuôn mặt thanh tú diễm lệ hiện . Nốt ruồi lệ đuôi mắt cong, trong đôi mắt hổ phách phản chiếu ánh sáng lấp lánh, sự lạnh lùng hòa quyện với vẻ lộng lẫy, khiến thể rời mắt.
Ninh Quyện lập tức tràn đầy sức sống. Đầu ngón tay vuốt ve chiếc mặt nạ ủ ấm, rũ mắt xuống : “Ở bên thầy, mệt.”
Cái miệng nhỏ cũng ngọt đấy.
Lục Thanh Tắc xoa đầu : “Tối uống ít rượu, say chứ?”
Ninh Quyện khá tự hào: “Thầy, ngàn ly say.”
Nhóc con, đắc ý cái gì.
Lục Thanh Tắc chuyển sang véo má : “Lát nữa uống chút canh giải rượu ngủ – Người Giang Nam tìm tập hợp đủ ?”
Ninh Quyện thích Lục Thanh Tắc quản. Hắn híp mắt đáp: “Thầy yên tâm, xuất phát .”
Tuy nhiên gần đây mưa nhiều, thuyền an , nên chỉ thể đường bộ, lẽ sẽ chậm trễ một chút.
Lục Thanh Tắc gật đầu, nhớ một chuyện khác: “Ban ngày Vệ Hạc Vinh biến mất một lúc lâu, ngươi bảo Trịnh đại nhân điều tra ?”
Hắn chú ý thấy khi lên thuyền rồng, Ninh Quyện nháy mắt với Trịnh Diêu.
Ninh Quyện l.i.ế.m môi, nở một nụ khó hiểu: “ , điều tra một thứ bất ngờ.”
Lục Thanh Tắc khơi dậy hứng thú: “Cái gì?”
Ninh Quyện đột nhiên nảy một ý: “Nếu thầy đồng ý ở trong cung thêm ba ngày, sẽ cho thầy ngay bây giờ.”
Lục Thanh Tắc: “…”
Ninh Quyện cẩn thận sửa : “Vậy… hai ngày?”
Tự nâng giá, vội vàng hạ xuống ?
Tiền đồ!
Lục Thanh Tắc bực buồn . Hắn cạn lời cầm chén bàn lên nhấp một ngụm, làm ẩm cổ họng: “Được , ở với ngươi là chứ gì. Điều tra cái gì?”
thấy Ninh Quyện gì.
Hắn tò mò ngước mắt lên.
Tiểu hoàng đế cứng đờ chằm chằm chén trong tay , vành tai đỏ lên, đôi môi mỏng mím chặt, nhỏ giọng gọi: “Thầy…”
Chén đó uống .