Chương 9: Dấu Tay Trên Lưng Và Cuốn Nhật Ký Máu
Tôi tỉnh dậy trong nhà. Không biết ai đã đưa tôi về.
Đầu đau như búa bổ, người lạnh buốt như vừa bị ngâm trong nước đá. Tay chân run rẩy, tôi khẽ cử động thì cảm thấy… đau nhói ở lưng.
Tôi chạy vào nhà tắm, cởi áo ra. Trong gương, lưng tôi hiện rõ năm vết tay đen sì, bầm tím như bị siết mạnh — in hằn thành hình vòng ôm từ sau lưng lên đến cổ.
Móng tay… rất dài.
Và trên da tôi, hiện rõ một dòng chữ như viết bằng m.á.u loãng:
“CHỊ LÀ CỦA EM.”
Trong hoảng loạn, tôi tìm đến chiếc hộp đỏ lần nữa. Nhưng lần này, bên trong không còn đôi dép trẻ con nữa. Thay vào đó là một vật khác: cuốn sổ tay cũ kỹ, bìa da nâu, bị mối ăn nham nhở.
Tôi mở trang đầu tiên. Dòng chữ nghiêng nghiêng run rẩy:
“Nếu con Uyên đọc được cuốn sổ này… có nghĩa là con đã vướng vào nghi lễ mà bà từng làm để giữ mạng sống con lại.
Tha lỗi cho bà. Nhưng máu… thì không biết tha.”
Tôi đọc tiếp, tim đập mạnh từng hồi.
“Ngày 12 tháng 6 năm đó, con vừa chào đời thì ngừng thở. Bà quỳ gối ba đêm, cầu xin người canh giữ ranh giới sinh – tử. Một phụ nữ mặc áo đen đến, đưa ra giao kèo:
'Một giọt m.á.u – một mạng sống. Nhưng sau 20 năm, nếu không trả… người vay sẽ bị kéo xuống thay chỗ.'”
“Bà chọn cách lừa. Bà trốn nghi lễ trả mạng. Và giờ... nó đã quay lại tìm cháu.”
Tôi đóng sầm cuốn nhật ký lại, người run rẩy. Đầu óc quay cuồng.
“Hai mươi năm… năm nay tôi 21.”
Nó đến rồi. Và tôi là kẻ gánh lấy lời hứa bị phản bội.
Tối đó, tôi nhận được một tin nhắn lạ. Không có tên người gửi. Chỉ là một bức ảnh: tôi đang ngủ, chụp từ… trên trần nhà.
Bức ảnh kèm một dòng chữ:
“Chị chưa trả nợ.”
Tôi hét lên. Ngay lúc đó, đèn vụt tắt.
Trong bóng tối, một giọng hát ru trẻ con khe khẽ vang lên:
“Mẹ ơi, con lạnh…
Mẹ ơi, đừng quên…
Có một chị nợ…
Mà không trả tên…”
Tiếng hát càng lúc càng gần… cho đến khi nó vỡ vụn thành tiếng cười the thé.
Cánh cửa tủ quần áo mở ra. Trong gương, tôi thấy rõ gương mặt méo mó của con bé ấy – tóc dài phủ mặt, hai mắt trắng dã, và đôi môi thốt lên đúng một câu:
“Chị ơi… ngủ đi…”
Và tôi ngất lịm.
Chương 10: Người Gác Cổng Sinh Tử
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/duoi-mo-co-nguoi-goi-ten-toi/chuong-9-dau-tay-tren-lung-va-cuon-nhat-ky-mau-chuong-10-nguoi-gac-cong-sinh-tu.html.]
Tôi tỉnh dậy trong một không gian lạ lẫm.
Không phải căn nhà cũ, không phải giường ngủ… mà là một căn phòng toàn tro và bụi. Tường phủ đầy dấu bàn tay nhỏ nhắn, m.á.u nhòe loang như ai đó đã gào khóc và đập vào vách suốt hàng năm.
Tôi đứng dậy, đầu đau như búa bổ. Khắp nơi xung quanh tối om, chỉ có ánh sáng từ một ngọn đèn lồng đỏ treo lơ lửng, lay động như có gió ngầm thổi xuyên không gian.
“Đây là đâu…?”
“Trung giới.” – Một giọng nói vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay phắt lại.
Một người đàn ông mặc áo dài đen, tóc bạc, mắt sâu thăm thẳm như vực. Trên trán ông có vết sẹo chéo, và một chuỗi xâu hình linh hồn quấn quanh cổ. Ông nhìn tôi chậm rãi:
“Ta là người gác cổng. Người nào mượn mạng… đều phải đi qua đây một lần.”
Tôi hoảng sợ: “Tôi… không mượn mạng. Là bà tôi… Bà đã… dâng đổi khi tôi còn nhỏ…”
Ông ta không đáp ngay. Chỉ giơ tay. Và từ không trung, một cái bóng nhỏ nhắn hiện lên.
Con bé ấy.
Tóc dài rũ rượi, m.á.u chảy từ mắt, cổ tay bầm tím. Nhưng đôi mắt nó nhìn tôi… không hẳn là giận dữ. Mà là oán hận trộn lẫn nỗi buồn.
“Em ấy là đứa trẻ được chọn để c.h.ế.t thay cô.” – Người gác cổng nói.
“Và đúng 20 năm sau, nó được phép quay lại, đòi lại sự công bằng.”
“Nhưng… nếu tôi trả lại? Nếu tôi chấp nhận… điều kiện gì cũng được…”
Ông lắc đầu.
“Linh hồn một khi đã thế mạng, không còn quay lại trần gian bằng con đường chính. Cô chỉ có hai lựa chọn:
Một, để nó kéo cô đi – mạng đổi mạng.
Hai, hiến tặng một người thân cùng huyết thống – thế vào chỗ cô.”
Tôi choáng váng. “Không… không thể…”
“Phải là m.á.u ruột. Em, cháu, anh chị em ruột. Không phải người ngoài. Và khi dâng hiến… phải tự tay cô cắt m.á.u ký tên.”
Người gác cổng lùi lại. Ngọn đèn đỏ hắt bóng ông lên vách. Bóng đó không phải hình người… mà là một con rắn lớn đang siết quanh cánh cổng cổ xưa.
“Chọn đi. Cổng mở đến 3 giờ 15 phút. Sau đó, cô… hoặc ai đó… sẽ không còn quyền lựa chọn.”
Tôi nhìn con bé.
Nó cười. Một nụ cười méo mó nhưng đẫm nước mắt.
“Chị ơi… chị không cần chết. Chị chỉ cần… kéo ai đó thay thôi.”
Tôi lùi lại, nước mắt ứa ra.
Và từ cánh cổng sau lưng, giọng của mẹ vang lên, mơ hồ, run rẩy:
“Uyên… con đang ở đâu vậy con…?”
Tôi chỉ còn chưa tới 3 phút để lựa chọn.
Đi qua cổng. Trả mạng.
Hoặc… phản bội chính huyết thống mình – như cách bà tôi từng làm.