Chương 7: Giao Kèo Máu Và Người Bị Thế Mạng
Sáng hôm sau, tôi tìm đến bà Sáu bói – lần này không chờ bà gọi, mà chủ động gõ cửa ngay khi trời còn chưa kịp sáng.
Bà vẫn ngồi giữa nhà như lần đầu tiên tôi đến. Nhưng hôm nay, không khí nặng trĩu. Trầm hương đã tắt, thay bằng mùi tro và một vật lạ giữa chiếu: con d.a.o cúng có cán bọc vải đỏ.
“Con mở hộp rồi.” – Tôi nói, giọng nghẹn.
“Bà ấy… bà nội con… đã từng làm gì vậy?”
Bà Sáu im lặng một lúc lâu. Mắt bà tuy mù, nhưng tôi cảm nhận được đôi đồng tử như xoáy sâu vào tận tâm can tôi.
“Năm ấy, có một trận hạn lớn. Người c.h.ế.t la liệt. Con còn chưa sinh, nhưng bà nội con… đã làm một việc không ai dám làm: Dâng m.á.u đổi số mệnh.”
“Dâng máu?” – Tôi lặp lại, tay nắm chặt vạt áo.
“Phải. Có một nghi lễ gọi là ‘Thế Sinh – Thế Tử’. Một người hiến sinh mệnh – kẻ khác được kéo khỏi lưỡi hái tử thần. Nhưng nếu không giữ lời hứa, thì sau khi chết, linh hồn người bị thế mạng sẽ lên đòi lại mạng sống.”
Tôi rùng mình. “Ý bà là…”
“Con là đứa trẻ được đổi mạng năm đó. Khi sinh non, đã ngừng thở suốt 7 phút. Bà nội con van xin, rồi đặt tên con vào huyết khế – đổi lấy mạng một đứa trẻ khác đã c.h.ế.t yểu.”
“Cái mạng đó... giờ đã về đòi lại rồi, con hiểu chưa?”
Tôi choáng váng, đầu quay cuồng.
Bà Sáu đưa tôi một tấm gương tròn nhỏ, mờ đục vì khói. Bà bảo:
“Mỗi người khi sinh ra đều có ánh hồn soi gương. Nhưng con... không có.”
“Con là kẻ vay mạng. Vay càng lâu… trả càng đau.”
Tôi cầm lấy gương, đưa lên trước mặt.
Và quả nhiên… không phản chiếu.
Gương trống trơn. Không có mặt tôi. Chỉ thấy bóng tối, và một người đứng sau vai trái, tóc xõa dài, mặt không rõ nét, tay cầm… tấm khăn đỏ giống hệt trong hộp gỗ.
Tôi quăng gương xuống, hét lên.
Bà Sáu nắm lấy tay tôi, thì thào như lời trăn trối:
“Muốn sống… con phải tìm đúng mộ đứa bé năm đó. Đào lên… rồi trả lại thứ con đã mượn.”
“Trả gì…?” – Tôi hỏi trong hoảng loạn.
“Trả một giọt máu. Và… một tiếng gọi tên.”
Bà ngước lên, chậm rãi nói từng chữ cuối cùng:
“Nhưng nhớ kỹ… chỉ được làm lúc trăng không tròn. Nếu sai thời… cả linh hồn con sẽ bị kéo xuống… không bao giờ trở lại.”
Chương 8: Ngôi Mộ Không Tên Và Hơi Thở Dưới Đất
Ba ngày sau lời cảnh báo của bà Sáu bói, tôi vẫn không thể ngủ được. Mỗi đêm đều bị giật mình tỉnh giấc đúng 3:15 sáng – giờ c.h.ế.t của bà nội.
Trong mơ, tôi thấy đứa bé ấy – một bé gái mặc áo trắng ngồi bên bậc thềm nhà tôi, đầu nghiêng lệch, tóc rũ che mặt. Nó không nói. Chỉ nhìn tôi… và cào nền đất dưới chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/duoi-mo-co-nguoi-goi-ten-toi/chuong-7-giao-keo-mau-va-nguoi-bi-the-mang-chuong-8-ngoi-mo-khong-ten-va-hoi-tho-duoi-dat.html.]
Cào hoài. Cào cho đến khi móng bật máu.
Cào cho đến khi... lộ ra một tấm bia nhỏ bị úp ngược.
Tôi quyết định quay lại sau nhà – nơi năm xưa từng có một khu đất hoang bà nội trồng cau. Sau này, cha tôi cho rào lại vì “đất xấu, khí không tốt”. Nhưng giờ tôi biết… không phải đất xấu, mà là nơi có thứ không nên chôn.
Tôi mang theo xẻng, đèn pin, và một lọ m.á.u từ tay chính mình – nhỏ từ vết cắt cũ bà Sáu bảo giữ lại.
Đêm đó, trăng không tròn. Tròn khuyết như một con mắt nhắm hờ. Gió thổi lạnh đến lạ. Tôi bắt đầu đào đúng chỗ từng mơ thấy.
Chưa đến 30 phút, lưỡi xẻng tôi chạm vào vật gì đó cứng.
Không phải đá.
Không phải rễ cây.
Là gỗ.
Một tấm ván dài… bên dưới là một chiếc hòm nhỏ, chỉ bằng nửa quan tài thông thường. Không có bia. Không có tên.
Tôi dùng tay gạt đất ra, gõ nhẹ. Tiếng gỗ rỗng kêu “cốc… cốc…”
Và đột nhiên… tấm nắp bật mở.
Không có tay người.
Không có sức đẩy.
Chỉ là… tự mở.
Bên trong, không có thi thể.
Chỉ có một mảnh khăn đỏ gấp gọn, và… một đôi dép trẻ con cũ kỹ — đôi dép mà tôi nhớ như in đã từng thấy trong bức ảnh cũ của bà nội.
Đúng lúc đó, gió lùa mạnh. Đèn pin nhấp nháy. Và sau lưng tôi – tiếng trẻ con cười vang lên trong màn đêm.
“Tìm được rồi hả chị?”
Tôi quay phắt lại. Không ai.
Nhưng sát bên tai, có hơi thở. Rất gần. Rất lạnh.
“Cho em lại tên của chị... để em lên... và chị xuống... nha…”
Tôi hét lên, giơ lọ m.á.u ra theo lời bà Sáu dặn. Nhưng tay run đến mức lọ rơi xuống đất. Vỡ.
Máu loang ra đất.
Và nơi đó — bắt đầu sôi lên.
Từng mảng đất phồng rộp như bị đốt từ bên dưới, bốc mùi tanh khét. Một bàn tay đen đúa thò lên, móng dài cắm chặt vào nền cỏ, kéo theo nửa khuôn mặt trẻ con méo mó, trơ mắt trắng, miệng rách đến mang tai.
“Chị ơi... đừng quên… chị nợ em... một cái chết.”
Đèn pin tắt ngúm. Trăng biến mất sau mây đen.
Tôi chỉ còn nghe tiếng thở.
Và tiếng chân ai đó… đang bò lên lưng tôi từ phía sau.