Chương 5: Chiếc Hộp Đỏ Và Vết Cắt Trên Cổ Tay
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cổ họng nghẹn ứ và một vết đau rát chạy dài trên cổ tay trái.
Tôi nhìn xuống – một vết cào đỏ dài, như thể ai đó dùng móng tay bấm mạnh vào da tôi trong khi ngủ. Nó không sâu, nhưng rớm máu. Điều đáng sợ nhất là... móng tay tôi hoàn toàn sạch sẽ.
“Không thể nào… không thể là mình.”
Tôi bước ra hiên nhà, gió sớm lạnh buốt khiến tâm trí tỉnh táo hơn một chút. Tôi định pha ấm trà thì bất chợt, nhớ đến giấc mơ đêm qua. Chiếc hộp đỏ. Cái vật kỳ lạ mà bà nội đã cố bảo vệ bằng cả tính mạng.
“Nếu đó không chỉ là mơ thì sao?”
Tôi lần theo trí nhớ, đi vào gian phòng cũ của bà nội – căn phòng từ lâu đã bị niêm phong bằng dây chỉ đỏ và tờ bùa cũ treo trước cửa. Mọi người trong họ cấm tuyệt không ai được mở ra.
Tôi nuốt nước bọt. Tay run run tháo sợi dây, xé nhẹ tờ bùa đã úa màu.
Cánh cửa kêu lên một tiếng “cót két” dài, nặng trịch như có ai đè bên trong.
Mùi hương trầm lẫn với hơi ẩm mốc lâu ngày ập vào mặt. Căn phòng tối om, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ khe cửa hắt vào.
Và tôi thấy nó.
Chiếc hộp gỗ sơn đỏ.
Nằm ngay ngắn trên bàn thờ nhỏ. Phủ lớp bụi dày đến mức tôi phải lấy khăn lau mới nhìn rõ đường nét. Ổ khóa bạc còn nguyên vẹn, nhưng đã cũ kỹ và rỉ sét. Tôi thử mở, nhưng không được.
Bỗng – sau lưng tôi vang lên một tiếng thì thầm, như ai đó đang sát bên tai:
“Không được mở…”
Tôi quay ngoắt lại. Không ai cả.
Căn phòng vẫn im lặng, ngoài trừ tiếng một giọt nước vừa rơi từ trần nhà xuống nền gạch. Tanh.
Tôi nhìn lại hộp gỗ. Trên nắp hộp, giờ đây hiện rõ một dấu tay in bằng máu. Máu ướt, mới, còn đỏ tươi.
Tôi giật lùi. Tim đập dồn dập.
Tôi bỏ chạy khỏi phòng, lao ra sân sau hít lấy hít để không khí.
Nhưng ngay lúc ấy – tôi nghe tiếng bước chân nặng nề đi lại trong phòng bà.
Chậm. Rít. Và... kéo lê chân.
Rồi một tiếng cười the thé bật lên.
“Mày mở hộp... là tự tay mở cửa địa ngục…”
Tôi quay đầu nhìn lại cửa phòng đang mở toang. Bên trong tối đen như miệng giếng. Nhưng dưới nền, có một vệt m.á.u dài đang bò ra ngoài.
Chương 6: Giờ Chết Và Bức Ảnh Biến Dạng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/duoi-mo-co-nguoi-goi-ten-toi/chuong-5-chiec-hop-do-va-vet-cat-tren-co-tay-chuong-6-gio-chet-va-buc-anh-bien-dang.html.]
3 giờ 15 phút sáng.
Tôi ngồi thu mình trong góc nhà, trước mặt là chiếc hộp đỏ vẫn nằm yên trên bàn. Ổ khóa bạc vẫn còn, nhưng m.á.u trên nắp hộp thì đã biến mất như chưa từng hiện diện.
Căn nhà tối om, chỉ có ánh đèn dầu lập lòe. Tôi không dám ngủ.
“Không được để nó mở vào đúng giờ c.h.ế.t của bà…” – Giọng bà Sáu bói văng vẳng trong đầu tôi.
Tôi lấy điện thoại, bật camera lên, hướng thẳng vào chiếc hộp. Dù lòng đầy sợ hãi, tôi muốn lưu lại bằng chứng. Nhưng khi nhìn vào màn hình…
“CÁI GÌ VẬY?”
Camera hiển thị hình ảnh méo mó, vặn vẹo như thể không khí quanh hộp đang bị bóp méo. Bốn góc màn hình đen sì, chỉ có một chấm trắng đang mở rộng dần — ngay giữa chiếc hộp đỏ.
Tôi run tay, tắt camera.
Đúng lúc đó — ổ khóa tự rung lên bần bật.
Cạch… cạch… cạch…
Tiếng kim loại va vào nhau đều đặn, như nhịp tim của ai đó bị chôn sống. Tôi bịt tai, đứng bật dậy. Nhưng chưa kịp chạy, thì cánh cửa phòng bà nội tự đóng sập lại phía sau.
Không gió. Không người. Nhưng rõ ràng, tôi vừa bị nhốt bên trong.
Tiếng cười khanh khách lại vang lên, lần này không còn thì thầm nữa. Nó vang lên rõ ràng như ai đang đứng sau lưng tôi:
“Mày giống nó lắm... giống đến từng giọt máu…”
Tôi hét lên quay lại — không ai cả.
Chỉ có bức ảnh chân dung của bà nội treo trên vách… đang rụng từng mảng giấy. Khuôn mặt bà biến dạng, đôi mắt chảy ra thứ nước đen đặc như nhựa đường, miệng cong lên đến mang tai.
Tôi cố vặn nắm cửa. Mở không được.
Điện thoại báo 3:15 AM. Đúng giờ.
Và rồi — ổ khóa trên hộp đỏ tự bung ra.
Cạch!
Nắp hộp tự nâng lên một nửa… và bên trong, có một bức ảnh cũ, một tấm khăn quấn tóc đỏ sậm và một lọ nhỏ đựng m.á.u đã khô.
Tôi run lẩy bẩy cầm lấy bức ảnh — đó là bà nội tôi hồi trẻ, nhưng đứng bên cạnh bà là người đàn bà mặc đồ đen trong giấc mơ. Hai người… đang cầm tay nhau trước một nấm mộ mới đắp.
Bên dưới bức ảnh có dòng chữ viết bằng mực nâu đã phai:
“Một mạng đổi một mạng. Ai trốn, kẻ khác phải thay.”
Ngay lúc đó — bóng đèn nổ tung.
Phòng tối đen.
Có tiếng thở. Rất sát. Ngay bên cổ tôi.
“Uyên… lần này… là lượt con rồi.”