Chương 3: Bà Thầy Bói Mù Và Mảnh Gương Cũ
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong tình trạng không rõ bản thân đã ngủ khi nào. Đôi mắt cay xè, cổ họng khô khốc và đôi tay lạnh đến mức run rẩy. Trong điện thoại, đoạn ghi âm đêm qua đã biến mất.
Không lưu. Không dấu vết. Giống như… chưa từng tồn tại.
Tôi định ra thị trấn mua ít đồ ăn thì nghe tiếng hàng xóm gọi vọng từ rào chắn cũ:
“Cháu là cháu bà Mười phải không? Mới về đó hả? Sao dám ở lại một mình ban đêm?”
Tôi nhìn lên, thấy bà Tư – một bà lão hàng xóm già lụm khụm, tay xách giỏ cói, miệng nhai trầu đỏ au.
Tôi gật đầu, nhưng lòng không muốn bắt chuyện. Trực giác mách bảo tôi: ai cũng biết chuyện gì đó, nhưng không ai nói ra.
Trên đường ra chợ, tôi ghé qua một tiệm tạp hóa nhỏ. Bà chủ nhìn tôi sững sờ, rồi run run hỏi:
“Cô… là cháu bà Mười? Cái bà chết… mà vẫn chưa yên ấy hả?”
Tôi khựng lại. “Chết mà chưa yên” là sao?
Bà chủ lắc đầu, dúi vội vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ:
“Nếu cô còn muốn sống, chiều nay đến căn chòi bên bìa rừng tre. Tìm bà Sáu bói. Nhưng nhớ… đi một mình!”
Chiều. Trời trở gió. Tôi lần theo lối mòn sau bãi tha ma, nơi tiếng gió thổi cứ như ai đang thì thầm sát bên tai.
Căn chòi cũ nằm lọt thỏm giữa bụi tre um tùm. Trước cửa treo lủng lẳng những chiếc gương vỡ – hình tròn, hình vuông, méo mó – phản chiếu ánh sáng yếu ớt.
Tôi chưa kịp lên tiếng thì bên trong vọng ra một giọng khàn đục, như đã bị bụi trần phủ kín:
“Vào đi… con đã mang mùi đất c.h.ế.t theo rồi…”
Tôi bước vào. Mùi khói trầm lẫn mùi tanh của m.á.u khiến tôi nghẹt thở.
Bà Sáu ngồi giữa nhà, mắt mù lòa, tay cầm một sợi chỉ đỏ đang cuốn quanh mảnh gương nhỏ. Bà không nhìn tôi, nhưng từng lời nói khiến sống lưng tôi lạnh buốt:
“Có thứ gì đó... đã đi theo con từ đêm đầu tiên con bước chân về căn nhà đó.”
“Thứ ấy… chưa từng siêu thoát. Và nó không chỉ muốn gọi tên con…”
“Nó muốn… con thế chỗ nó dưới mộ.”
Tôi đứng lặng. Tay tôi, từ bao giờ, đã dính đầy bùn đất.
Mà tôi… không hề bước qua vũng lầy nào.
Chương 4: Giấc Mộng Của Người Đã Khuất
Tôi rời khỏi căn chòi của bà Sáu bói trong trạng thái đầu óc quay cuồng. Mỗi lời bà nói như một móng vuốt cào vào trí óc tôi, khiến tim tôi đập mạnh từng nhịp như sắp nổ tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/duoi-mo-co-nguoi-goi-ten-toi/chuong-3-ba-thay-boi-mu-va-manh-guong-cu-chuong-4-giac-mong-cua-nguoi-da-khuat.html.]
“Nó muốn thế chỗ con dưới mộ.”
Tôi nhẩm lại câu đó đến lần thứ mười trong đầu. Không thể nào. Không thể nào có chuyện một linh hồn có thể kéo tôi... xuống mộ.
Tối hôm đó, tôi khóa chặt tất cả cửa. Đốt ba nén nhang cắm trước bàn thờ bà nội. Tôi thì thầm:
“Bà ơi... nếu có gì uất ức, bà cứ hiện về nói với con. Con không sợ... con là cháu bà mà.”
Nén nhang vừa cháy một nửa thì lửa tắt phụt. Không gió. Không quạt. Chỉ là… lửa tự tắt.
Tôi cố trấn an mình và lên giường ngủ. Nhưng vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, tôi đã bị kéo vào một giấc mơ lạ lùng.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình còn nhỏ. Khoảng bảy, tám tuổi, đứng giữa gian bếp cũ, nghe bà nội đang cãi nhau với một người phụ nữ lạ mặt. Người đó mặc đồ đen, mặt che khăn, chỉ thấy đôi mắt dữ tợn và giọng nói lạnh băng:
“Bà làm sai rồi, bà Mười. Máu ai đổ, người đó phải trả.”
Bà nội run run, tay ôm vật gì đó giấu sau lưng. Tôi nhìn kỹ... là một chiếc hộp gỗ sơn đỏ, có khóa bạc.
Người đàn bà tiến đến. Bà nội la lớn:
“Không! Đó là bùa giữ mạng cháu tôi! Bà mà lấy, nó không sống nổi!”
Tiếng la dội lên. Căn nhà rung chuyển.
Và rồi… cảnh vật đổi màu, tất cả chuyển thành màu máu.
Bà nội nằm dưới đất, mắt mở trừng trừng, miệng há ra như đang cố gọi tên ai đó.
“U... yên... Uyên...”
Tôi choàng tỉnh.
Mồ hôi ướt đẫm. Đồng hồ chỉ 3:33 sáng.
Bên ngoài, có tiếng gì đó cào nhẹ lên vách gỗ.
Tôi nín thở.
Tiếng đó không to, nhưng kéo dài, như móng tay cào từ trên xuống, chậm rãi, dai dẳng.
Tôi tiến đến cửa sổ, hé mắt nhìn ra...
Một người phụ nữ mặc đồ đen đang đứng quay lưng lại phía tôi.
Cô ta đứng im. Không nhúc nhích.
Nhưng rồi… đầu xoay một vòng 180 độ, nhìn thẳng vào tôi qua lớp kính.
Miệng nở nụ cười rộng đến mang tai, và nói:
“Uyên… cái mộ... vẫn đang chờ con.”