DƯỚI MỘ CÓ NGƯỜI GỌI TÊN TÔI - Chương 11: Ký Tên Bằng Máu Và Bí Mật Thứ Ba + Chương 12: Hồi Ức Của Bà Nội

Cập nhật lúc: 2025-07-01 13:04:13
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 11: Ký Tên Bằng Máu Và Bí Mật Thứ Ba

Tôi đứng đó, trong trung giới, tim đập như trống trận.

Tiếng gọi của mẹ vọng qua cánh cổng mờ ảo phía sau lưng, mỗi lúc một yếu hơn. Người gác cổng nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm như đã chứng kiến vô số bi kịch tương tự:

“Đã có rất nhiều người ký tên m.á.u để đổi mạng. Nhưng sau đó… thứ mất đi không chỉ là nhân tính.”

Tôi nhìn linh hồn bé gái. Nó vẫn ngồi đó, bó gối, ánh mắt trắng dã chờ đợi.

“Nếu tôi không ký, nó sẽ kéo tôi đi phải không?” – Tôi hỏi.

“Đúng.”

“Nếu tôi ký… thì người thân tôi c.h.ế.t thay?”

“Không sai.”

“Và bà tôi… đã từng ký?”

Người gác cổng không đáp. Nhưng trong làn sương sau lưng ông, một hình ảnh mờ mịt hiện lên — bà nội tôi năm 21 tuổi, tay run run cầm d.a.o rạch ngón trỏ, viết tên một đứa bé gái lên giấy máu.

Không phải tôi.

Mà là một đứa bé khác… cũng họ hàng nhà tôi.

“Khoan đã…” – Tôi lẩm bẩm.

“Đứa bé ấy… không chết?”

“Không.” – Người gác cổng đáp.

“Vì linh hồn cô đã chen vào, cướp lấy vị trí. Lúc cô sinh ra, hai người cùng ngưng thở, nhưng bà cô chọn giữ cô lại bằng nghi thức. Đứa còn lại… trở lại dương gian, nhưng mang theo một phần lệ khí.

Tôi run b.ắ.n người.

“Là ai…? Người đó… còn sống không?”

Người gác cổng giơ tay. Từ màn khói dày đặc, một khuôn mặt hiện ra.

Linh. Em họ tôi.

Con gái của cô Tư. Năm nào cũng bị bệnh kỳ lạ, lúc sốt cao, lúc mất tiếng, thậm chí từng nói mớ suốt đêm, gọi một cái tên không ai biết.

Tên đó là Uyên.

“Không thể nào…” – Tôi thở dốc.

“Chẳng lẽ Linh chính là đứa bé từng bị chọn… và tôi là kẻ cướp lấy mạng sống em ấy?”

Người gác cổng khẽ gật đầu.

“Đúng. Nhưng số mệnh đã xoay chuyển. Cô là người sống với linh hồn vay mượn. Còn Linh… là kẻ sống sót nhưng bị gắn bóng âm, trở thành vật dẫn cho những thứ không nên tồn tại.”

“Cô có thể… ký tên em ấy. Mọi chuyện sẽ trở lại như cũ.”

Tôi c.h.ế.t lặng.

Ngay trước mặt tôi, hiện ra một tờ giấy máu. Con d.a.o nhỏ và một bát đồng chứa sáp đỏ.

Linh hồn bé gái cười toe toét.

“Chị không phải chết… chỉ cần viết tên thôi.”

Tôi giơ tay lên. Dao đã chạm ngón trỏ. Máu chảy.

Tên “Linh” hiện rõ trong đầu tôi.

Nhưng rồi… tôi nhớ lại – những lần Linh gọi tôi là chị, ôm tôi từ bé, kể chuyện ma nhưng luôn cười ngây thơ:

“Chị Uyên ơi, em mơ thấy chị bị kéo xuống giếng… Em sợ lắm… Em khóc cả đêm…”

Tôi bật khóc.

“Không. Tôi không làm được.”

Tôi buông dao. Giấy m.á.u rơi xuống, cháy bùng.

Người gác cổng không nói gì. Nhưng bóng tối sau lưng tôi… bắt đầu chuyển động.

Cánh cổng sau lưng mở ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/duoi-mo-co-nguoi-goi-ten-toi/chuong-11-ky-ten-bang-mau-va-bi-mat-thu-ba-chuong-12-hoi-uc-cua-ba-noi.html.]

Linh hồn bé gái gào thét, chạy về phía tôi.

“Chị không giữ lời! CHỊ NỢ EM!!”

Tôi ngã quỵ. Nhưng bất ngờ — một giọng nữ trầm vang lên.

“Con bé không nợ. Là tôi… tôi mới là kẻ mang nợ!”

Ánh sáng chói lòa nổ tung trong trung giới.

Bà nội tôi xuất hiện. Linh hồn bà bước ra từ cõi đen, ánh mắt u uẩn nhưng cương quyết. Bà tiến đến, ôm lấy linh hồn bé gái đang vùng vẫy gào thét.

“Bà xin lỗi. Bà đáng phải trả… không phải nó. Để bà đi thay.”

Cánh cổng đóng sập.

Trung giới chìm vào bóng tối.

Tôi mở mắt.

Mình đang nằm trên giường. Là nhà. Đêm đã qua.

Trên bàn, cuốn sổ của bà cháy dở. Một dòng chữ cuối cùng vẫn còn sót lại:

“Nếu có kiếp sau, mong con không phải gánh nghiệp vì lỗi lầm của bà…”

Và ở góc bàn – một đôi dép trẻ con cũ kỹ, sạch sẽ, không máu, không bùn.

Chỉ im lặng… như chưa từng có gì xảy ra.

Chương 12: Hồi Ức Của Bà Nội

Tôi ngồi bên bàn thờ, trước di ảnh bà nội.

Khói nhang nghi ngút, nhưng trong lòng tôi chưa bao giờ thấy bình yên đến vậy.

Cuốn sổ tay cháy dở của bà còn sót lại vài trang cuối – những dòng chữ nguệch ngoạc, run rẩy như được viết trong đêm tối, với ngón tay m.á.u thay cho bút.

“Ngày đó… bà không có lựa chọn.”

“Cha mẹ con mất sớm, con chỉ còn lại bà. Đêm con ngưng thở, bác sĩ lắc đầu, cả xóm đã chuẩn bị hậu sự. Nhưng bà... không chịu buông tay.”

“Có người đàn bà mặc áo đen đến giữa đêm, bảo bà: ‘Chỉ cần dâng một linh hồn cùng huyết thống. Một giọt m.á.u đổi lấy một mạng. Không ai biết đâu…’”

“Bà run tay, nhưng vẫn làm.”

“Bà chọn con Linh. Cùng lúc đó, nó cũng sinh non, đang thở thoi thóp. Bà tin rằng nếu đổi, cả hai đều sống. Nhưng…”

“Không có ai sống mà không phải trả giá.”

“Con lớn lên khỏe mạnh, nhưng Linh thì không bao giờ ngủ ngon. Không ai hiểu tại sao nó luôn mơ thấy máu, nghe tiếng gọi dưới giường.”

“Bà đã cố làm lễ giải nhưng vô vọng. Cuối cùng, bà quyết định – khi bà c.h.ế.t đi, sẽ tự nguyện thế mạng. Bà ghi lại mọi thứ để nếu linh hồn ấy vẫn còn giận, nó có thể kéo bà xuống… không phải con.”

“Bà xin lỗi. Vì đã sống ích kỷ, vì đã dạy con phải mạnh mẽ mà chính mình thì trốn chạy.”

“Nếu con đọc được những dòng này, có nghĩa là bà đã trả xong nợ máu. Hãy sống. Không nợ nữa.”

Tôi khóc.

Khóc như một đứa trẻ không hiểu gì về nghi lễ, thế mạng, hay luân hồi. Tôi chỉ biết — bà nội tôi từng là người duy nhất ôm tôi vào lòng giữa đêm mưa, quạt tay ru tôi ngủ, và thầm thì:

“Bà chỉ cần con sống.”

Tôi đặt cuốn sổ lên bàn thờ, cạnh đôi dép cũ.

Linh hồn đứa bé kia không còn xuất hiện nữa.

Cũng không còn tiếng gõ lúc 3:15 mỗi sáng.

Nhưng đêm ấy, trong giấc mơ, tôi thấy bà.

Vẫn mặc áo nâu sẫm, tóc búi gọn, nhưng bà đứng giữa một cánh đồng trắng, tay dắt một bé gái tóc dài.

Cả hai cùng nhìn tôi.

Rồi… bà gật đầu.

Không nói lời nào.

Nhưng tôi hiểu.

Tất cả đã kết thúc.

Loading...