DƯỚI MỘ CÓ NGƯỜI GỌI TÊN TÔI - Chương 1: Mùi Hương Từ Nấm Mộ Cũ + Chương 2: Mắt Bà Nội Vẫn Mở
Cập nhật lúc: 2025-07-01 12:40:07
Lượt xem: 2
Chương 1: Mùi Hương Từ Nấm Mộ Cũ
Mưa bắt đầu rơi từ lúc ba giờ sáng.
Tiếng mưa tí tách gõ vào mái tôn, gợi cho tôi một cảm giác gì đó... rất cũ. Giống như một mảnh ký ức mờ nhòe bị nhấn chìm trong bùn đất, nhưng chỉ chờ đêm đến là trồi lên, nhễ nhại và tanh tanh mùi đất ẩm.
Tôi trở về quê sau gần mười năm xa cách. Căn nhà cũ nằm lọt thỏm giữa cánh đồng cỏ hoang dại, nơi bà nội tôi từng sống những ngày cuối đời. Khi bà mất, không ai trong gia đình dám ở lại. Người ta đồn... bà c.h.ế.t không nhắm mắt.
Ngay ngày đầu tiên trở lại, tôi đã cảm thấy lạnh.
Không phải lạnh từ cơn gió hay sương sớm, mà là cái lạnh từ lòng đất, như thể bên dưới chân tôi, có ai đó đang thở. Lặng lẽ. Mệt mỏi. Nhưng không buông xuôi.
Tối đó, tôi nằm trên chiếc giường gỗ cũ kĩ, gác tay lên trán, cố dỗ giấc ngủ. Đồng hồ chỉ 2:35 sáng. Và... tôi nghe thấy tiếng gọi.
“Uyên... Uyên ơi...”
Giọng thì thào, mỏng như khói, vọng lên từ... phía sau bức tường nhà bếp – nơi ngày xưa từng là lối ra mộ sau nhà. Tôi bật dậy. Toàn thân nổi da gà.
Tôi không phải đứa dễ tin vào chuyện ma quỷ, nhưng giọng nói ấy – thật đến kỳ lạ. Nó không giống giọng bà, không giống ai tôi từng biết. Nhưng nó biết tên tôi.
Tôi đi ra sau bếp, mở cánh cửa gỗ đã mục nát. Trước mắt tôi là bãi đất cũ – nơi có ngôi mộ nhỏ phủ đầy cỏ dại.
Trên bia mộ, tên người đã c.h.ế.t đã bị rêu phủ kín. Nhưng... lạ một điều...
Mộ đang... chảy máu.
Chương 2: Mắt Bà Nội Vẫn Mở
Tôi không biết mình đứng trước mộ bà bao lâu. Chỉ thấy tay chân lạnh toát, cơn mưa đêm như nhỏ xuống tận xương.
Ngôi mộ ấy... rõ ràng là của bà nội.
Nhưng thứ khiến tôi không thở nổi, là vệt m.á.u đỏ tươi đang chảy từ khe nứt nhỏ trên phần bia mộ. Nó như rịn ra từ trong lòng đất, không nhiều, nhưng đặc quánh và tanh nồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/duoi-mo-co-nguoi-goi-ten-toi/chuong-1-mui-huong-tu-nam-mo-cu-chuong-2-mat-ba-noi-van-mo.html.]
Tôi lùi lại. Một cảm giác lạ lan khắp lồng n.g.ự.c – như có ai đó đang nhìn. Nhìn rất sát. Nhìn thấu từng nhịp tim của tôi.
Tôi quay đầu. Không có ai.
Chỉ là căn nhà gỗ cũ sau lưng, tối đen như miệng hang. Nhưng trong tích tắc ấy, tôi thề đã thấy ánh đèn dầu le lói qua khe cửa sổ phòng bà. Mà tôi nhớ rõ... căn phòng ấy, từ lâu đã khóa chặt.
Tôi run lên. Cơn sợ không phải vì máu, mà là vì sự im lặng tuyệt đối giữa mưa gió. Cứ như cả thế giới bị ai đó bấm nút “tạm dừng”, chỉ còn mình tôi mắc kẹt ở đây.
Tôi trở lại nhà, lòng vẫn hoang mang. Mặc kệ nền nhà ẩm mốc, tôi ngồi phịch xuống bên cái bàn gỗ đã ngả màu, mắt vẫn dán vào khung ảnh cũ của bà nội treo trên vách.
Bà nhìn tôi. Không, bà đang nhìn tôi.
“Bà nội...?” – Tôi buột miệng, không rõ là đang gọi hay... van xin.
Bất ngờ, bóng đèn chớp tắt.
Khung ảnh rơi xuống đất, kính vỡ loảng xoảng. Tôi chạy lại nhặt thì... tấm hình bị rách ngay phần đôi mắt bà.
Hai lỗ hổng đen hoắm, trùng khớp với ánh nhìn lúc nãy tôi thấy qua cửa sổ.
Đêm đó, tôi không ngủ được.
Và lúc 3 giờ 15 phút sáng, điện thoại tôi rung.
Không số. Không tên. Không âm thanh.
Chỉ có một đoạn ghi âm được gửi đến... dài đúng 13 giây.
Trong đó, là tiếng cào cửa...
Và một câu thì thầm:
“Đừng đi... ở lại với bà... Uyên à…”