Nhân viên y tế nhanh chóng giải thích tình hình.
Tôi nghĩ, ít nhất lúc , ai cũng làm gì.
vạn ngờ tới, Cố Thành ở đầu dây bên lạnh một tiếng, –
"Trữ Nại, cô cầu xin , cầu xin đừng ly hôn, sẽ đồng ý..."
15
Nhân viên y tế hiểu tiếng Trung.
thì tức đến mức bật .
Tôi mà bất tỉnh nhân sự, thì đến lượt đồng ý ?
Mắt , tai cũng ? Không hiểu ý bác sĩ là bất tỉnh ?
Còn cầu xin .
Cầu mau c.h.ế.t thì đúng hơn!
Có lẽ vì quá tức giận, mà cứng rắn mở to mắt.
"Tôi ký, bảo ... cút!"
Tôi vật lộn cố gắng bò dậy từ giường bệnh, dùng chút sức lực cuối cùng, ký tên lên tờ giấy đồng ý phẫu thuật.
Vì quá đau, chữ nguệch ngoạc.
vẫn theo bản năng thẳng lưng, dù điều đó khiến đau hơn.
Không ai phép can thiệp cuộc đời nữa.
16
Sau phẫu thuật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/dung-hong-day-dua/chuong-7.html.]
Tôi đẩy phòng bệnh.
Không lâu , thấy tiếng gõ cửa phòng bệnh.
"Mời ."
Tôi tưởng là bác sĩ hoặc y tá đến kiểm tra phòng, nên để ý.
ngờ rằng, bước là một đàn ông cao lớn cầm một bó hoa tươi.
Dường như, chút quen mắt.
"Anh hình như nhầm phòng ." Tôi nhắc nhở.
Ai ngờ đàn ông khẽ thành tiếng: "Không sai, đến tìm cô đấy."
"Anh là?"
Người đàn ông chậm rãi bước phòng bệnh, nhẹ giọng giới thiệu: "Ở sân bay, giúp cô gọi điện thoại đó."
Lúc đó vì quá đau, còn sức lực để chú ý giúp trông như thế nào.
Được nhắc nhở như , cẩn thận nhớ mới dám xác nhận, mắt đúng là ở sân bay hôm đó, dù lúc đó rõ mặt , nhưng vẫn nhớ giọng của .
"Là , thật còn kịp cảm ơn , cảm ơn nhé."
"Không gì." Người đàn ông lịch sự gật đầu, đó đặt bó hoa lớn đó lên đầu giường của .
Là một bó hoa hướng dương rực rỡ.
"Cảm ơn."
"Hướng dương, tượng trưng cho sự tái sinh, chúc mừng cô thoát khỏi biển khổ, Trữ Nại."
Thoát khỏi biển khổ, đây là điều một lạ nên với bệnh nhân, trừ khi –
"Anh quen ?"