“Miệng lưỡi em vẫn luôn lợi hại như cũ nhỉ.” Lưu Khải Huân nhoài tới đưa bàn tay còn vương mùi khói thuôc bóp chặt cằm Lâm Anh: “Lần sẽ thử xem cái miệng nhỏ ở khi há cũng lợi hại như thế ?”
Bàn tay buông lỏng di chuyển xuống cần cổ thon dài cầm lấy, chỉ cần tăng chút lực cũng thể bẻ gãy.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
“Không hổ!” Mắt cô đỏ lên trừng mắt , trái tim tê dại như sa trong đầm lầy lạnh giá. Người đàn ông từng hứa sẽ mãi bảo vệ cô, nhưng ngoảnh lên giường với đàn bà mà cô hận nhất, đến giờ còn bất chấp sự phản kháng mà xâm phạm cô.
“Tôi sẽ kiện …”
“Em dám .” Khải Huân giữ cổ Lâm Anh xoay đầu cô về chiếc camera của xe vẫn đang nháy đèn: “Mà nếu em thích sẽ vẫn như ngày xưa, cho em bằng chứng để kiện.”
“Thật vô sỉ.” Lâm Anh nghiến răng, nước mắt dàn dụa lăn xuống, nhỏ lên mu bàn tay đàn ông bỏng rát.
“Ơ, nếu nhầm thì mới xong em còn tán dương nữa đấy. Chậc, chậc quên .”
Đột nhiên như điên, bắt lấy cánh tay Lâm Anh bóp mạnh, đôi mắt đỏ nong sòng sọc:
“Có tin làm em đau thêm nữa ?”
Gương mặt đàn ông tà mị ghé sát tới gần cô, dáng vẻ Lâm Anh lúc như thật sự quá mê , cây gậy mới xìu xuống lập tức căng nóng ngẩng đầu vươn lên.
“Buông .” Lâm Anh dùng hết sức giẫy dụa, dùng chân đạp thẳng háng Lưu Khải Huân cố gắng dậy. “Anh tới nữa cắn lưỡi chế t cho coi.”
Lưu Khải Huân nhắm mắt hít sâu một nỗ lực kìm nén cơn tức giận xuống: “Em chơi xong đạp gãy que của ông .”
Lâm Anh cũng dám , co ro một bên nép sát vách cửa xe đề phòng ngừi đàn ông đạp đau đến vã mồ hôi trán.
“Anh thể cởi trói cho .” Lúc lâu cô mới lên tiếng, giọng run lẩy bẩy chỉ sợ sẽ hành hung . Quả thực một Lưu Khải Huân cô quá lạ lẫm, càng thắc mắc thời gian qua trải qua chuyện gì mà tính cách biến đổi đến như thế ?
Hay là bản chất con vốn dĩ vẫn thế, là che đậy quá kỹ nên mà thôi.
Lưu Khải Huân ngẩng đầu Lâm Anh, , cũng đang nghĩ gì. Thấy cô liền cụp mắt, đắn đo qua vài giây liền đưa cổ tay lên miệng từng chút cởi nút thắt .
Nút buộc quá chặt, Lâm Anh kéo ê cả răng mới tháo , hai cổ tay trắng mịn hằn tím bầm đáng sợ. đáng sợ nhất là cặp mắt như linh cầu đói khát của đàn ông vẫn đang chăm chú .
Lưu Khải Huân thở dài, quăng chiếc áo sơ mi của sang cho cô lệnh: “Mặc !”
Nội thất xe khôi phục như cũ. Lâm Anh mặc duy nhất chiếc áo sơ mi của Lưu Khải Huân ở hàng ghế . Khải Huân mặc quần âu, để trần im lặng lái xe.
Chiếc xe dừng ở trong sân một biệt thự. Đậy chính là nơi ở của Lưu Khải Huân.
Người đàn ông liếc mắt cô cảnh cáo: “Nếu em dám trốn, thể dùng pháp lý đòi quyền nuôi các con. Em sẽ gặp chúng nữa . Ngoan ngoãn ở . Ông đây sẽ làm em mỗi ngày, cho tới khi quên hẳn lũ trai bao với những con chym khác thì mới thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/duc-vong-chiem-huu/chuong-94-ong-day-se-lam-em-moi-ngay.html.]
Cửa xe đóng thật mạnh, đàn ông bước nhà.
Lâm Anh hít sâu một mở cửa bước xuống, truyền đến cơn đau nhức khiến hai chân của cô như còn sức lực.
Cột đèn ven vườn hoa tỏa thứ ánh sáng vàng lạnh lẽo, vô lá khô rơi, chân trần dẫm lên một cái tiếng nó vụn vỡ mà tựa như lòng cô đang xé rách, đau đến chịu .
Cánh hoa im lặng rơi đu đưa ở trong gió chạm gò má Lâm Anh lưu , cô dựa gốc cây một . Đôi tay gầy ôm lấy bả vai mặt hồ sóng sánh gợn nước, trong lòng trào dâng lên từng đợt chua sót, từ ngữ nào thể tả hết nỗi ưu thương trong lòng Lâm Anh lúc .
Đẩy cánh cửa phòng ngủ dày nặng , đàn ông đang ung dùng giường tay cầm quyển sách giương mắt lạnh nhạt cô.
Lưu Khải Huân hất cằm về phía nhà tắm, lời chứa bất cứ tia cảm xúc nào: “Mau tắm rửa .”
Lâm Anh tắm xong là một giờ , cô chậm chạp tới bên giường khẽ hỏi: “Đưa điện thoại cho , cần gọi về cho con.”
“Không cần, nhắc các con em sẽ ở chỗ vài bữa , các con đều vui nha.” Lưu Khải Huân ném quyển sách xuống mặt bàn bên cạnh vòng tay ôm Lâm Anh kéo cô ngã lòng .
“Buông .” Sau khi trải qua trận khiếp sợ Lâm Anh chợt phản ứng , đẩy , nhớ tới cảnh tượng bản xâm hại, nước mắt nhất thời trào , lấy khí lực từ , vùng thoát khỏi sự kìm kẹp , lùi chân cầm cây kéo bé tỉa lông trộm từ nhà tắm mang uy hiếp.
“Anh mà làm gì , chế t các con sẽ là do hại chế t. Chúng sẽ hận hết đời.”
“Ha ha ha…” Lưu Khải Huân ôm bụng tung chăn bước xuống. từ xuống dưỡi lõa lồ mảnh vải, cây gậy còn chẳng hổ ngỏng cao đầu. “Em ngu ?”
“Em dùng cái kéo bé tẹo đấy đâ m vô , dùng bao nhiêu lực mới thể chế t ?” Anh từng bước tiến ép cô lùi sát lưg vách tường.
Tay cầm kéo của Lâm Anh run lẩy bẩy: “Tôi hối hận … Đáng lẽ nên về.”
Cô thẳng , nước mắt lưng tròng, bất đắc dĩ : “Anh , gì ở .”
Những lời của cô thể hiện rõ ràng, cô đầu hàng, mặc tùy ý.
Lưu Khải Huân theo bước chân xiêu vẹo của Lâm Anh về giường nhấc chăn chui , khỏi nhíu mày. Vốn dĩ cho rằng cô nhất định sẽ kiên cường chống đỡ đến cùng, cứng đối cứng với … và sẽ tàn nhẫn mà cho cô nếm trải đủ uất ức.
mà khi cặp mắt đỏ hoe , lòng lộp bộp hoài nghi, chẳng nhẽ họ sự hiểu nhầm. Chả chính miệng cô thừa nhận ?
Vui thú với đám trai bao, to khỏe chym dài… Cơ thể mỹ miều hấp dẫn của mà dám đưa cho kẻ khác dùng chung. Lưu Khải Huân vẫn ức nhịn bình bịch tiến về phía giường tốc chăn lên cơ thể hấp dẫn bên .
"Lưu tổng, quá mệt, ngủ."
Chỉ một câu khiến cơn phẫn nộ trong lòng lắng xuống. Khải Huân mở ngăn kéo tủ lấy một lọ thuốc đổ vỗ miệng cầm cốc nước uống cạn. Xong xuôi nhẹ nhàng xuống ôm Lâm lòng, nhắm mắt .
Bên ngoài cửa sổ, những đám mây đen bầu trời tụ với , từng tia chớp lóe lên khiến bầu trời xám xịt bỗng sáng như ban ngày. Sắp mưa !