Bàn tay Khải Huân ngay đó chạm lên nơi đẫy đà của Lâm Anh, cách lớp áo xoa vòng tròn xem lão luyện. Lực đạo khiến cho nụ hoa bên vươn cứng rắn tựa như hạt đậu phá vỏ mà vươn lên. Gò má Lâm Anh bừng bừng đỏ, cô mạnh miệng mắng: “Biến thái, chú chú đang làm gì ? Hiếp dâm sẽ phạt tù trung đấy, sẽ kiện chú!”
“Ha ha ha, còn thế nữa ? Nếu như tù, nhà họ Lưu sẽ điêu lắm, bà già đó ngu tới mức đấy . Chậc, chậc… Cô là giả vờ đây, kể , còn từng thử qua phụ nữ do bà già đó đưa tới, cứ xem như là ngoại lệ .”
“Tôi chú hiểu ? Tôi do ai phái tới hết, bắt gian bạn trai, đá đấy, đủ thảm lắm , bỏ …” Lâm Anh lắc mạnh đầu sang hai bên tránh nụ hôn của Khải Huân, dòng nước mắt nóng hổi trượt cùng tiếng van xin càng khiến bực bội vô cớ. Lực siết đôi tay tăng thêm, bàn tay còn luồn tốc cả áo ngoài lẫn áo trong của cô lên cao, khuôn n.g.ự.c trắng noãn no đủ hiện như một cặp bánh bao mỡ màng mời gọi.
Khải Huân cúi , chóp mũi chạm n.g.ự.c Lâm Anh hít hà, hương thơm từ cơ thể cô cùng nhiệt độ mát lạnh dễ chịu khiến vui vẻ vạn phần, khóe môi cong lên, vươn lưỡi l.i.ế.m nhẹ một chút.
Lâm Anh nức nở , run rẩy giãy dụa, khàn giọng mắng chửi, cả van xin nhưng tất cả đều trở nên vô dụng. Ngày hôm nay chắc chắn cô xem giờ xuất hành, đúng , chính là vận hạn chó má mới dính hai đàn ông đốn mạt cỡ .
Lưu Khải Huân dược khống chế chơi đùa bộ n.g.ự.c chán chê đó bất chấp đối phương kêu la, cúi đầu chiếm lấy đôi môi của Vương Lâm Anh. Mới chạm thôi mà khoan khoái tê dại giống như một dòng điện nhỏ chạy qua. Đôi môi mát mềm tựa thạch trái cây làm tham lam ăn sạch sẽ, ngậm lấy chừa một điểm nào.
Lâm Anh cắn chặt môi cho đầu lưỡi của Khải Huân xâm nhập bên trong. Còn ác ý cắn mạnh một cái. Mùi m.á.u tanh lập tức hòa nụ hôn của hai , dòng m.á.u còn theo khóe môi Lâm Anh chảy vẽ ngoằn ngoèo xuống cần cổ thon dài.
Bị cắn đau, Khải Huân buông Lâm Anh , lau khóe môi rớm máu. Được tự do, Lâm Anh bộc phát sức mạnh cầu sinh, cô dùng chiếc giày vẫn đang cầm tay đánh mạnh gương mặt trai mắt.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
“Chát!” Tiếng vang chát chúa rõ mồn một trong gian kín.
Khải Huân sờ bên má chiếc giày bẩn thỉu thiện ghé qua, đôi mắt híp rõ tức giận là gì, chỉ thấy chằm chằm Lâm Anh đang đè bên , hai tay cô cầm giày thủ thế ngực.
Giọng âm trầm lạnh lẽo vang lên rót tai Lâm Anh như tiếng ma chơi réo rắt nơi nghĩa địa: “Lần đầu tiên đánh mặt , còn là dùng giày!”
“Đánh… Tại thể đánh. Chú đang xâm phạm , mau cút xuống. Chú mà làm liều cắn lưỡi tự sát cho chú mang tội danh g.i.ế.c đấy!” Lâm Anh run giọng đe dọa.
Thực sự là cô chết, cắn lưỡi đau lắm, nhưng làm để thoát , ngoài đe doạ thì cô chả còn cách nào khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/duc-vong-chiem-huu/chuong-5-mau-cut-xuong.html.]
Khải Huân đột nhiên dừng , nhấc chân thả Lâm Anh , bên mép giường lạnh giọng đuổi: “Đi !”
Lâm Anh ngừng lời, ngây sang Khải Huân như dám tin.
“Còn mau , thực sự làm gì em?” Khải Huân dựa thành giường gồng chịu đựng sự khó chịu.
Lâm Anh vội vàng kéo áo xuống, xỏ giày chân nhanh chóng chạy cửa.
“Chú… chú mở cửa cho !” Vương Lâm Anh cạnh cánh cửa khoá vân tay nhờ cậy.
Khải Huân thở dài, nghiến răng, xương quai hàm bạnh biểu hiện sự kìm nén. Anh bước tới mở cửa, bóng dáng nhỏ như con thỏ biến mất.
“Có lẽ chỉ là hiểu lầm thật, dùng cả tính mạng để tự vệ thể là diễn chơi…” Khải Huân lẩm bẩm nhanh chóng phòng tắm.
Trải qua vài tắm nước lạnh, cứ nghĩ là sẽ xong. cơ thể khô nóng mỗi khi nghĩ tới cô gái rời khỏi chẳng những dịu mà còn bùng lên càng lúc càng dữ dội. Khải Huân bực bội gọi cho bác sĩ riêng tới chích một liều giải dược mới giúp cơ thể thoải mái hơn đôi chút.
Anh tới cầm lên điện thoại gọi cho trợ lý riêng - Bách Huy.
Bách Huy nhận lệnh triệu tập thần tốc chạy tới, bộ dáng thảm hại của tổng tài nhà thầm kêu trời kêu đất.
“Sếp! Anh chứ?” Mới bốn giờ sáng nha!”
“Cậu xem camera an ninh, điều tra về đêm qua ở đây.” Anh dừng một chút tiếp: “Tra xem do mụ già đó cài tới ?”
Bách Huy lắp bắp kinh hãi, nhưng ngay giây lấy phản ứng nhanh chóng rời .