Khóe miệng Lâm Anh vẽ một nụ trào phúng. Cô lạnh lùng đôi cẩu nam nữ đang hăng say diễn trò mặt, độc miệng : “Xin nó á? Từ bao giờ chính thất xin tiểu tam thế? Anh ăn nhiều ốc, húp nhiều hàu quá nên cứt lộn lên đầu, chung một lỗ ?”
Trước nhiều Vương Lâm Diệp dùng chuyện để nhạo cô, nhưng bởi vì Vũ Thành Luân đều thề thốt nên cô vẫn mù quáng tin tưởng mà vênh mặt đắc ý khoe khoang rằng một bạn trai thực chung tình. Thế đấy, và giờ đây, cùng cô bạn đ.â.m cho cô một nhát d.a.o đau đớn đến thế là cùng.
“Giờ còn cưới xin gì nữa, ngu lắm, mù quáng lắm mới thể nhắm mắt làm liều cưới loại như . Bất kể một ai bên ngoài cũng vạn xứng đáng hơn.”
Trái tim Vương Lâm Anh gần như ngừng đập, đả kích khiến nó mất cảm giác. Cả cô nâng nâng đỉnh cao của cơn cuồng nộ, bất chấp tất cả, còn suy nghĩ gì nhiều. Tròng mắt oán hận đỏ lên như con thú thương chằm chằm cánh tay của Vũ Thành Luân đang ôm lấy Trần Ngọc San bảo vệ kín kẽ trong lòng.
Vũ Thành Luân bế Trần Ngọc San tới đặt sô pha, đó bước đến mặt Lâm Anh, vươn tay nâng cằm cô lên, gương mặt đểu giả ghé sát , ánh mắt khinh thường Lâm Anh suýt xoa, : “Không cần cưới nữa ? Chẳng cô yêu ? Chỉ cần đem bộ quyền thừa kế cho , vị trí vợ của Vũ Thành Luân sẽ thuộc về một cô!”
“ĐM cái thằng bệnh!” Lâm Anh vung tay tát cho một cái nhưng cổ tay bắt lấy, còn tên đàn ông tệ bạc trả về một cái tát.
“Chát!” Tiếng vang giòn giã khiến cả hai phụ nữ nhất thời sững sờ.
Lâm Anh ôm má đau rát trợn mắt Thành Luân. Ngọc San đắc ý vụng trộm .
Rốt cuộc thì Thành Luân cũng lật bài ngửa, rõ mục đích của khi tiếp cận Lâm Anh. Vậy mà đây cô chẳng hề , chiếc mặt nạ quả nhiên đủ dày.
“Vương Lâm Anh, mày nghĩ là ai hả? Hùng hổ xông đây đánh Ngọc San thì thôi , giờ cũng đánh cả bố mày?” Anh nhổ một bãi nước bọt, giơ ngón tay cái chỉ n.g.ự.c trợn mắt quát: “Chỉ là cái danh bạn gái, chính thất cái cục cứt. Mà cho dù là chính thất nữa, chuyện bố mày yêu ai, ngủ với ai mày làm đéo gì quyền ngăn cản! Trừ phi ngay bây giờ tự mày lột sạch đồ , giống như San San để cho bố mày chơi, còn thì cút!”
Bị khí thế hùng hổ như côn đồ của Vũ Thành Luân lấn áp, Lâm Anh hoảng sợ vội lùi phía , nhanh chóng bỏ chạy khỏi căn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/duc-vong-chiem-huu/chuong-3-chu-lam-cai-gi-day-bo-chau-ra.html.]
Tới góc ngoặt hành lang liền bật nức nở, hồi lâu mới đến thang máy ấn mở, tiếng “đinh đang” vang lên, cứ thế nhấc chân bước . Đầu Lâm Anh cúi gằm thèm xem đang trong thang máy là ai, chỉ bận mải sụt sùi lau nước mắt.
Lưu Khải Huân liếc mắt quan sát phụ nữ mới bước . Tròng mắt lạnh băng đánh giá cô từ xuống . Trong đầu ngầm mỉa mai: [Mụ già thật đúng là dai dẳng, mới đuổi một giờ tiếp tục đưa tới một khác, còn cùng là kiểu phong cách yếu mềm thích lấy nước mắt rửa mặt, loại hàng đặt ở giường thì gì thú vị?”
Bàn tay lạnh băng cứng rắn đột nhiên bắt lấy cằm của Lâm Anh bóp mạnh nâng gương mặt nhòe lệ của cô lên, chậc chậc châm biếm.
Lâm Anh đau sửng sốt đàn ông lạ lẫm, cao lớn siêu cấp trai ở mặt, nhất thời ngây quên luôn phản ứng. Tròng mắt mở lớn tận lực thưởng thức cực phẩm mỹ nam đang cách một sải tay, còn thèm thuồng nuốt xuống ngụm nước miếng.
Vũ Thành Luân coi là trai, nhưng nếu như đem so sánh với , chẳng khác gì một trời một vực. Vầng trán cao vuông vức, đôi lông mày kiếm gọn gàng cùng cặp mắt nâu trầm lặng, sống mũi cao gọn, đôi môi, ừm màu hồng nhạt đang nhếch lên mỉa mai . Còn yết hầu gợi cảm, bộ vest vặn ôm lấy cơ thể… hm, vai to eo gọn, cặp chân dài…
“Nhìn đủ ?” Bị ánh mắt si mê của Lâm Anh thăm dò Khải Huân sinh cảm xúc chán ghét, lực đạo dồn xuống bàn tay càng thêm nhiều.
Loại đau đớn thành công kéo Lâm Anh từ trong cơn mê sắc trở với thực tại, cô dùng đôi tay cố gỡ bàn tay đàn ông . Cảm tình mới sinh từ nhan sắc cũng vèo một cái biến mất sạch sẽ.
“Chú làm cái gì đấy? Bỏ cháu !” Lâm Anh khó hiểu đàn ông, chẳng rõ bản chỉ bước thang máy cũng làm loại hành động nào, cớ thành chọc giận ?
Lưu Khải Huân buông tay, cảm giác dễ chịu nơi đầu ngón tay biến mất, đó là luồng khí nóng từ bụng mạnh mẽ bốc lên làm tâm tình của cũng trở nên cục cằn: “Chú ? Ha ha ha… giờ còn cả cái chiêu ? Nghe kiểu xưng hô chú - cháu khi ở giường sẽ tình thú, ? Nếu như tiếp tục từ chối sẽ coi là phép, , nhờ một tiếng xưng hô thành cho cô, để khi trở về tiện bề lập công với bà già đó.”
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Vương Lâm Anh nép vách thang máy hiểu đàn ông đang lẩm bẩm cái loại lời thoại c.h.ế.t tiệt gì. Cho đến khi cô xong, xoay bấm mở cửa mới phát hiện từ lúc cũng chọn tầng đích, nên con đang hiển thị đèn chính là tầng cao nhất của Mậu Linh.
Cũng để cho Lâm Anh kịp bấm chọn tầng trệt để xuống, Khải Huân cúi bế ngang cô lên bước khỏi thang máy hướng về phía phòng tổng thống mà .