Lưu Khải Huân vòi nước lạnh thật lâu mà luồng nóng từ bụng vẫn chẳng thể tan biến.
Anh bực bội đ.ấ.m mạnh tay bức tường, thật nghĩ tới cô bé ngang ngược dám dở trò . “Hà Tuấn, may cho giữ nó thì c.h.ế.t với !”
“Chết tiệt!” Khải Huân bước khỏi nhà tắm tới tủ thuốc cạnh giường, lấy một ống thuốc, miệng xé vỏ bao xi lanh, nhanh chóng hút chất lỏng trong suốt đó tiêm bắp tay . Cả mảnh vải chật vật xụi lơ giường.
“Bịch!” Đột nhiên tiếng cánh cửa đẩy va mạnh vách tường.
Lưu Khải Huân trố mắt phụ nữ nồng nặc mùi rượu lao tới ôm ghì lấy , đôi môi mềm hôn lung tung lên cơ thể , ngọn lửa còn kịp ngấm thuốc bùng lên dữ dội.
“Khỉ thật!” Khải Huân túm tóc, hề thương tiếc lôi cái đầu đang giật giật y như con gà mổ thức ăn của Lâm Anh lên. Sắc mặt cô đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngập nước mê . Bị túm đầu liền uất ức như chực .
Bàn tay Lâm Anh vẫn còn tự do tiếp tục vụng về sờ soạng khắp Khải Huân, ma lực , tiêm cả chục liều huyết thanh cũng khó qua ải.
Khải Huân lật áp chế cô xuống , một tay bắt lấy 2 cổ tay cô áp chế đỉnh đầu. Tay khác khó khăn mở hộc thuốc, lóng ngóng mãi mới bẻ một ống thuỷ tinh cô đạp đổ.
“Cmn, ông đây lợi dụng khác lúc khó khăn!” Anh lật cô úp xuống, dùng đôi chân khống chế Lâm Anh bẹp dí tấm đệm chỉ thể phát từng tiếng kêu bất mãn vụn vặt rõ nghĩa.
“Đét!” Trên cặp m.ô.n.g săn chắc của Lâm Anh hằn lên dấu vết năm ngón tay. Ngay đó xi lanh thô bạo cắm thẳng bơm thuốc.
Lưu Khải Huân Lâm Anh, trong lòng vô cùng bực bội, tát thêm một cái nữa m.ô.n.g cô, đáp tiếng la hét đau đớn, mà ngược là tiếng ngân nga dễ chịu.
“Ưm!” Lâm Anh ngọ nguậy mông, cặp m.ô.n.g căng tròn hấp dẫn vểnh lên lắc lắc như trêu ngươi bên cạnh.
“Hừ!” Ma xui quỷ khiến Khải Huân cúi cắn một ngụm lên đó, độ săn chắc đàn hồi mồi chài cái lưỡi của vươn nếm thử chút hương vị mới mẻ . Đôi mắt đàn ông đỏ lên như ác quỷ lật ngửa Lâm Anh , từ cao xuống gương mặt mê của cô gằn giọng hỏi: “Bà già đó cho cô bao nhiêu để cô bất chấp như thế ?”
“Nói!” Bà tay cứng như thép bóp chặt miệng cô, cơn đau từ xương hàm khiến Lâm Anh lấy chút ý thức mơ hồ. Chớp chớp đôi mắt chằm chằm gương mặt của đàn ông mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/duc-vong-chiem-huu/chuong-22.html.]
“Giám đốc Lưu, là , giúp !” Cô khó khăn , âm điệu ngọt ngào nũng nịu vẻ mời gọi.
“Giúp cô ? Giúp thể nào? Như ?” Bàn tay của Khải Huân cách lớp áo ngủ bóp lên bầu n.g.ự.c sữa no đủ của Lâm Anh.
“Ưm!” Lâm Anh đỏ mặt, trong mắt thể hiện sự túng quẫn, giãy dụa: “Không chỗ đó!”
Người đàn ông dâm dục, đưa tay xuống nơi tư mật của cô chạm : “Thế là chỗ ?”
Sự đụng chạm lập tức thiêu đốt luôn chút ý thức mơ hồ của Lâm Anh. Đôi chân dài theo bản năng cuốn lên kẹp chặt lấy bàn tay của đàn ông, đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Lưu Khải Huân thả hai tay của Vương Lâm Anh , nhổm dậy ôm lấy cổ đàn ông, môi tìm đến môi, nụ hôn cứ thế sâu dần, cho đến khi một tiếng thét đau đớn vang lên trong căn phòng ngủ ngập tràn hương vị tình aí, đàn ông hừ lạnh quát: “Thật là cách đầu tư!”
Tiếng ngân nga vang lên dứt, lửa dục liên tục đốt lên cho tới khuya mới tạm ngừng.
Khải Huân phụ nữ bên cạnh, nhịp thở đều đều, trong lòng ngập tràn sự hối . Không vì xâm phạm cô, mà là với Tiểu Anh.
Anh bước xuống giường, khoác áo choàng, mặc cô gái đầy vết ban đỏ, giữa hai chân còn vệt m.á.u khô, chăn cũng đắp, tắt điện, nhanh khỏi căn phòng như trốn chạy.
Trong thư phòng ngập tràn khói thuốc, đàn ông chăm chú chiếc dây chuyển tháo từ cổ xuống, đó cất hộp nhung. Điện thoại đang hiển thị gọi cho Bách Huy, chuông đổ lúc lâu mới kết nối.
“Anh Huân, em xử lý hai tên đó , chỉ gãy tay, thu xếp cả.” Bách Huy ngái ngủ đáp, chỉ mới về tới nhà vật ngủ đầy ba mươi phút thôi.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
“Cho 1 tiếng tra cho tường tận gốc gác của Vương Lâm Anh!” Nói tắt luôn điện thoại.
Nếu như cô ở bên , thì hãy chuẩn cái gía trả .
Ở bên mặt Bách Huy nhăn như sắp , lất đật mặc áo phông và quần jean chạy khỏi nhà. Từ khi ông chủ của cô gái , hầu như ít khi ngủ một giấc thật ngon thì .