Nhan Lệ trở về thấy Lâm Anh đang cắm cúi ăn mì trong phòng bếp, bà bước tới nguýt dài, chì chiết: “Chị gái mày còn về, làm một đứa vô dụng như mày hoá nhàn nhã nhỉ, cả ngày chỉ ăn no đàng điếm!”
Lâm Anh húp nốt chỗ nước sốt dậy ném cốc mì thùng rác, cũng chẳng thèm tiếp lời Nhan Lệ mà thẳng lên lầu. Tuy cô nhớ rõ chuyện năm đó gặp tai nạn , nhưng nhất định là mang cô bỏ nhà theo trai như bà vẫn rêu rao.
Nhìn theo bóng lưng rời của Lâm Anh, Nhan Lệ nở nụ xa, lẩm bẩm: "Trần Tình, tao sống thì đứa con gái ti tiện của mày cũng đừng hòng sống , tao sẽ đày đọa nó mỗi ngày, khiến nó sống c.h.ế.t cũng xong, cái thế gian sẽ ai yêu cũng chẳng ai thương xót cho nó, nó sẽ chịu hết tất cả sự giày vò.”
***
Trong phòng bao của nhà hàng Dạ Liên.
“Khải Huân, cô mẫu tuyệt quá, cho tớ danh tính !” Người đàn ông vẻ ngoài như nam thần lên tiếng. Anh chính là seo trẻ tuổi của tập đoàn khai thác khoáng sản Hà Chu.
“Cậu xem mẫu xem hàng?” Lưu Khải Huân cau mày hỏi ngược .
“Cả hai!”
“Đừng mơ tưởng tới cô !”
“Chẳng nhẽ Huân nhà chúng ý cái cô mẫu của Lộ Hàn !” Hà Tuấn trêu đùa .
lúc Vương Lâm Diệp trùng hợp qua cửa thấy nhắc tới Lộ Hàn liền tò mò ghé mắt , đàn ông đối diện với cửa mặc bộ vest xám nhạt đó làm cô cảm thấy cực kỳ quen mắt hình như là từng gặp ở , nhưng trong chốc lát nghĩ .
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
nhắc tới mẫu của Lộ Hàn chẳng là Lâm Anh ? Cô hứng thú nán một chút hòng lén thêm chút thông tin.
Lưu Khải Huân lạnh lùng liếc Hà Tuấn, nhấp một ngụm rượu vang, nhàn nhã đáp: “Gu của thấp như !”
“ , làm Huân thể trúng một cô mẫu chút tên tuổi như thế !” Giọng chút giận dỗi của một cô gái bước từ nhà vệ sinh của phòng bao. Cô tới bên cạnh đàn ông lưng về phía cửa nên Vương Lâm Diệp thấy rõ dung mạo.
Chỉ điều, Lâm Diệp cô gái . Chính là tiểu thư nổi tiếng chua ngoa của tập đoàn đá quý Hà Chu tên Hà Tiêu My. Thì đàn ông mặc bộ vest xám là Hà Tuấn. Như thế đối diện hẳn là Lưu Khải Huân, khách hàng của Lộ Hàn .
Nghe đồn, từ nhỏ Hà Tiêu My thích Lưu Khải Huân còn tuyên bố nếu sẽ lấy chồng.
Ánh mắt Lâm Anh dừng bóng lưng thẳng tắp của đàn ông, đảo qua Hà Tiêu My thầm suy tính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/duc-vong-chiem-huu/chuong-20.html.]
Hà Tiêu My tới khoác tay của Khải Huân làm nũng: “Anh Huân ngoài em bất cứ ai đều sẽ thích.”
“My, bỏ Khải Huân !” Hà Tuấn bên cạnh nhoài kéo cánh tay Hà Tiêu My, bao đứa em gái của đuổi vì cái tội cứ sà em . Khiến kẻ làm trai như cũng đành bất lực.
Lưu Khải Huân rút cánh tay khỏi tay Hà Tiêu My, lãnh đạm : “Tôi thích đu bám!”
Vương Lâm Diệp ngoài nhướng mày, hứng thú quan sát đàn ông trong phòng, ánh sáng phủ lên như mang theo một loại ma lực mê .
lúc cô xoay thấy gã phục vụ phòng cách đó xa bỏ thứ gì đó tô đồ ăn. Lâm Diệp giả bộ soi gương tô lớp son quan sát tiếp.
Gã phục vụ mang khay phòng của Lưu Khải Huân, Hà Tiêu My đon đả nhận lấy, đưa mắt trao đổi với gã lấy một phần gà ác hầm chén sứ mời Lưu Khải Huân. “Anh Huân, em đặc biệt dặn nhà hàng làm món theo công thức mới của bản địa vùng cao, nếm thử xem!”
Lưu Khải Huân nghiêng mặt tránh né cái thìa sứ đưa tới miệng.
“Anh Huân, nếm thử , chỉ một chút thôi, mà thử coi như tâm huyết của em bỏ !” Hà Tiêu My ôm chặt lấy cánh tay Lưu Khải Huân buông .
Hà Tuấn trợn mắt khiếp sợ, chẳng lẽ đứa em gái sợ quăng ngoài nữa, hôm nay ăn gan hùm mật gấu , hiểu bạn , phụ nữ càng đeo bám càng chán ghét, mãi mà em gái chẳng tiếp thu, còn vỗ n.g.ự.c cam đoan nhất định sẽ trói bằng .
“Hà Tiêu My, em đừng như thế…” Hà Tuấn chán nản khuyên em gái: “Đừng nháo nữa…”
“Được!” Lưu Khải Huân đột nhiên đồng ý khiến Hà Tuấn sững sờ và ngay cả Hà Tiêu My cũng .
Cả hai ngơ ngác Lưu Khải Huân nếm hết nửa chén sứ gà ác.
Hà Tiêu My khẩy vui vẻ bỏ tay khỏi Khải Huân: “Cảm ơn Huân!”
Lâm Diệp ngoài cửa nham hiểm nhắn tin cho khác đó cất điện thoại túi một bên quan sát thế cục.
Lưu Khải Huân khó chịu trong nên lên bỏ về . Hà Tiêu My bám theo liền Hà Tuấn giữ . Trò mèo của em gái thể , càng thể để em lao đầu xuống vực . Trong lòng Khải Huân sẽ bao giờ chỗ cho khác, Hà Tuấn nhất định bảo vệ cho em tổn thương.
Hà Tiêu My tức đến phát Bách Huy dìu rời .
Ở một nơi khác hai tên đàn ông bịt mặt từ nhà họ Vương theo cửa chạy , còn xách theo một , chính là Vương Lâm Anh đang hôn mê.