Đứa Con Dự Phòng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-11-24 12:42:02
Lượt xem: 1,984

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà ngoại cuối cùng cũng nhận sự khác lạ của , giọng bà dịu xuống, "Mẹ ý đó, nhưng đến nhà chơi mang quà là phép lịch sự, con đến tay như thật sự hợp chút nào."

Tôi c.ắ.n đũa, giả vờ hiểu, "Bà ngoại, đây chẳng là nhà của con ? Về nhà mà cũng mang quà ?"

"Nếu mang quà, tại Dì cả thể đến tay ?"

Mặt Bà ngoại tối sầm , gì nữa.

Chỉ là chiếc đũa tay bà gõ bát kêu lách cách, trút sự bất mãn trong lòng.

Sự im lặng kéo dài lâu.

Sau bữa ăn lâu, Bà ngoại xách ba túi quà vặt lớn mang .

Mỗi nhà một túi.

toe toét, cứ như từng chuyện gì xảy .

"Dạo tối nào ngủ Bà cũng mơ thấy ba đứa hồi nhỏ."

"Thằng Kiến Minh hồi nhỏ nghịch ngợm, gây chuyện, đ.á.n.h , cuối cùng tay giúp đỡ."

"Con Tú Nhã hồi đó học giỏi, cô giáo khen suốt, Bà cũng nở mày nở mặt theo."

Ánh mắt Bà ngoại dừng , bắt đầu trọng tâm.

"Tú Mai , tối qua suy nghĩ nửa đêm, tìm một cách vẹn cả đôi bên."

"Thận thì cần con hiến nữa, hiến thì cho sức khỏe."

"Con và chú Thiện mua cho Tiểu Đình một căn nhà ? Con hãy nhượng căn nhà đó cho em con ."

Mẹ mở to mắt, suýt chút nữa tưởng nhầm, "Cho Kiến Minh , Tiểu Đình thì ?"

Bà ngoại phẩy tay thờ ơ, "Chỉ là một con bé thôi mà, con gái thì cần gì nhà cửa."

"Sau lấy chồng, nhà chồng tự nhiên sẽ mua cho, khi còn chẳng thèm căn nhà con chuẩn ."

"Bây giờ con giao căn nhà đó là giải quyết vấn đề cấp bách của cả nhà em con đấy. Con và chú Thiện con trai, con đưa căn nhà , về già để Tiểu Quân nuôi dưỡng hai đứa."

"Tính , nhà con vẫn là lợi đấy."

Bà ngoại càng càng hăng, miệng ngoác tận mang tai.

Cứ như thể thấy cuộc sống hạnh phúc về .

Cậu út cũng hùa theo, "Chị, đúng đấy, chị và rể con trai, Tiểu Đình kiểu gì cũng gả ."

"Bây giờ chị giúp em, chị sẽ thêm một đứa con trai nuôi dưỡng tuổi già."

"Thương vụ tính em mới là thiệt thòi, nhưng ai bảo chị em là ruột thịt, chịu thiệt một chút cũng chẳng ."

Mẹ gì, chỉ cầm lấy túi quà vặt mặt.

Bà xem một gói ném một gói.

Gói cuối cùng bà đập mạnh xuống bàn.

Chiếc đĩa bàn cũng vỡ tan tành theo.

"Mẹ, yêu con ."

" cùng là cháu, Tiểu Quân và các cháu đều tiền mừng tuổi, tại cho Tiểu Đình?"

"Tại để Tiểu Đình ăn đồ ăn vặt quá hạn sử dụng?"

"Bao nhiêu năm nay, thứ duy nhất tặng con bé là chiếc Trường mệnh tỏa, còn làm giả cả thứ đó?"

"Công bằng ư?"

Khi hỏi câu đó, cũng sững sờ lâu, cuối cùng bật một cách nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dua-con-du-phong/chuong-5.html.]

"Thôi , là con vọng tưởng."

"Mẹ bao giờ đối xử công bằng với con, thì làm thể yêu thương con của con ."

Bà ngoại nghĩ sai, "Bằng bạc thì , bạc tuy đắt bằng vàng, nhưng cũng tốn ít tiền ."

Mẹ dữ dội.

Bà hét lên, gào thét, như giải tỏa hết những ấm ức dồn nén bao năm qua.

"Vậy tại đưa bạc cho con của chị cả? Tại là Tiểu Đình? Cứ nhất thiết là Tiểu Đình?"

"Con bé đáng chịu ấm ức giống như con hồi nhỏ ?"

Dự án nuôi dưỡng siêu hùng nhi tử

Bà ngoại chịu thua, cũng dậy, "Tao là mày!"

"Đó là thái độ mày chuyện với mày ?"

"Đồ của tao, tao cho ai thì cho, mày quyền can thiệp."

Mẹ bình tĩnh mở cửa xe, "Con , cho nên con chỉ hận , mà còn hận chính bản con."

"Con ngờ một như , để Tiểu Đình một bà ngoại như , khiến những ấm ức thời thơ ấu của con tái diễn con bé."

"Mẹ luôn mơ, mơ thấy em trai, mơ thấy chị cả, nhưng tuyệt nhiên bao giờ mơ thấy con. Mẹ tại ?"

Bà ngoại câu hỏi làm cho choáng váng, yên tại chỗ.

bao giờ nghĩ về câu hỏi .

Giống như đứa con gái thứ hai trọng lượng trong tim bà, bất cứ chuyện gì liên quan đến bà cũng cần chú ý.

Huống chi chỉ là một giấc mơ.

Bây giờ bà tận mắt thấy giấc mơ dần dần rời xa bà.

Cho đến khi cả khói xe cũng biến mất.

Câu trả lời cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.

Kể từ đó, đổi điện thoại, tìm một công việc mới.

Công việc mới lương cao hơn, môi trường cũng hơn.

Quan trọng hơn là bà thích.

Chỉ là nó cách Bà ngoại xa.

Trước đây Bà ngoại than vãn ai chăm sóc, đành giữ công việc thích năm qua năm khác.

Bây giờ cần thiết nữa.

Bà ngoại gọi điện thoại cho , liền gọi cho .

Bà quanh co dò hỏi cách liên lạc mới của .

Bảo về nhà làm việc.

"Tiểu Đình, con bảo con về , làm ở nơi xa xôi thế? Ở nhà hưởng phúc hơn ."

"Tiểu Đình, con thể cho Bà điện thoại của con ? Lâu quá gặp, Bà nhớ con bé lắm."

"Tiểu Đình, con dạo bận ? Bà gần đây cứ khó chịu, chỗ đau chỗ ngứa, con với con một tiếng, bảo con bé về đưa Bà kiểm tra ?"

Lần nào cũng lấp l.i.ế.m cho qua.

"Bà ngoại, con ở đó , sếp trọng dụng, cũng chuyện gì bận tâm ."

"Bà ngoại cần điện thoại của con , việc gì Bà cứ gọi cho con là ."

Loading...