Bố cũng nhíu chặt mày, "Đoạn tuyệt, đoạn tuyệt!"
"Cái gia đình thật sự quá vô liêm sỉ ."
Mẹ chúng , nghiến chặt răng, gật đầu dứt khoát, "Đoạn tuyệt!"
"Chuyện của họ, chúng cũng cần lo nữa!"
Sau khi thống nhất chuyện, chúng trở về nhà.
Chưa kịp xuống, điện thoại của đột nhiên reo lên.
Là Cậu út gọi đến.
Vừa nhấc máy, giọng lớn của Cậu út truyền qua loa.
"Đường Tú Mai, chị dám chuyện với như thế ?"
"Mau cút về xin , đóng luôn chi phí y tế cho ."
"Nếu , chị đừng hòng về nhà nữa."
Mặt đỏ bừng vì tức giận, định mở miệng thì bố giật lấy điện thoại.
"Đường Kiến Minh, xem nào."
Khí thế hung hăng bên điện thoại lập tức tắt ngúm, "Anh... rể?"
"Tôi mới đùa với chị thôi, ý đó..."
"Chúng là một nhà mà, thể cho chị về nhà ."
Cậu út sợ bố .
Năm đó, chơi cờ bạc, vay mượn lung tung, nợ bên ngoài ít tiền.
Trong mục nhà, điền điện thoại của .
Cậu tự sim điện thoại, chơi trò mất tích, tiêu d.a.o bên ngoài.
Để một chịu đựng những cuộc gọi quấy rối đòi nợ hàng ngày, khổ sở thôi.
Sau bố tìm Cậu út ở , trói chặt , ném cho đám đòi nợ.
"Ai nợ thì đó trả, đừng gọi điện làm phiền chúng nữa."
Cậu út tiền, nếu gia đình chịu chi tiền thì họ sẽ dùng tay của để trừ nợ.
Lưỡi d.a.o chỉ còn cách ngón tay út của Cậu út một phân, nhưng bố thèm , lưng bỏ .
Cuối cùng, Bà ngoại vét sạch khoản tiết kiệm, thậm chí bán cả xe của Cậu út, mới miễn cưỡng lấp đầy cái lỗ hổng nợ nần đó.
Cậu sợ bố đến c.h.ế.t khiếp.
Bố khịt mũi khinh thường, "Ai là một nhà với , đừng gọi điện tới nữa."
"Tú Mai bây giờ là của nhà , đừng hòng đòi hỏi cô chi thêm một xu nào cho mấy nữa."
Kết thúc cuộc gọi, chặn .
Có bố ở nhà, quả thật chúng một thời gian yên .
ngay ngày đầu tiên bố công tác, Bà ngoại kịp chờ đợi mà gọi điện tới.
Lời lẽ chân thành.
Đáng thương vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dua-con-du-phong/chuong-4.html.]
"Tú Mai, xin con về chuyện . Lúc đó cũng quá lo lắng cho em con nên năng suy nghĩ."
"Con là đứa trẻ , con sẽ giận đúng ?"
"Hôm nay chị con cũng đưa các cháu về, làm món thịt kho tàu trứng cút con thích ăn nhất. Con đưa Tiểu Đình về ăn cơm nhé."
"Người một nhà thì làm gì thù qua đêm ."
Mẹ đang định từ chối, nhưng nhanh chân đồng ý .
"Dạ ạ, cảm ơn Bà ngoại."
"Gần đây hiểu cháu đặc biệt thèm món quà vặt mà hồi nhỏ Bà cho cháu."
Giọng bên điện thoại khựng , một lúc lâu mới tiếp lời, "Con bé tham ăn , những món con thích Bà đều giữ cho con hết , yên tâm về , đảm bảo ăn no nê."
Cúp điện thoại, khó hiểu , "Không con đoạn tuyệt ? Sao còn ?"
Tôi lắc lắc cuốn Sổ ghi nợ trong tay, "Tiền của chúng còn đòi về mà."
Điều quan trọng nhất là, rõ bộ mặt thật của Bà ngoại.
Nghe kể từ khác thì bằng tận mắt chứng kiến.
Ngày hôm đó chúng đến mà mua bất cứ thứ gì.
Đây là đầu tiên chúng đến tay trong bao nhiêu năm qua.
Mẹ chút quen.
Tôi chỉ tay Dì cả bước xuống xe, "Mẹ cứ thoải mái , họ cũng mua gì ."
Dì cả là mua.
Mà là nào cũng mua.
Bà ngoại vẫn tươi rói đón họ nhà.
Đến lượt chúng , bà , xác nhận chúng thật sự mang theo gì, khóe miệng lập tức trễ xuống, "Hai con đến tay ?"
Lời chất chứa sự trách móc, "Tú Mai, những gì dạy con đây con quên hết ? Đến nhà chơi mang quà chứ, con đến tay thế ..."
"Giờ con cứng cáp , đến lời cũng nữa."
Những lời trách móc kéo dài cho đến khi dọn cơm.
Bữa ăn hôm nay vẻ đạm bạc, gắp một đũa thậm chí tìm mấy miếng thịt.
Còn món thịt kho trứng cút mà Bà ngoại hôm qua thì chẳng thấy bóng dáng .
Gia đình Dì cả lười biếng đến mức buồn động đũa, rằng họ đói.
Bà ngoại đổ hết lên đầu , "Tại con đấy, mua gì về cả."
"Con cứ làm vui mới thấy hả đúng ?"
Mẹ đặt bát xuống, thẳng mắt Bà ngoại.
Giọng bà bình tĩnh, "Mẹ, hôm qua là gọi con về ăn cơm."
"Mẹ làm món thịt kho trứng cút con thích ăn nhất."
"Thức ăn ?"
Bà ngoại ngờ hỏi ngược bà, bà cuống lên, "Con mua thịt về thì làm làm ?"
"Vậy, gọi con về chỉ vì mua thịt cho ."
"Chỉ con là dễ sai bảo, miễn phí còn ngốc nghếch, nên dùng là tiện nhất ?"