Tôi ôm má, nức nở nghẹn ngào, mở miệng là lời bịa đặt  chuẩn  sẵn:
“Hôm  con  tiệm net tìm , tình cờ thấy lịch sử tìm kiếm của  …  nào cũng tra tên của một  đàn ông nào đó.”
“Con tò mò nên cũng tra thử,  ngờ đó  là  từng  tố cáo tội danh  nghiêm trọng…”
“Con thấy…  đó và   giống … Mẹ kế ở nhà  cứ  bố vô dụng, còn  lẩm bẩm tên  đàn ông đó.”
“Con hỏi bà , bà  còn đánh con, bảo con đừng lo chuyện bao đồng.”
“Con  nếu  , bố sẽ  tin… nên con  lén  làm xét nghiệm.”
“Anh …    ruột của con. Và   cũng   con của bố.”
Bố  tái mặt, tay run lên khi cầm bản kết quả.
“Không thể nào…  thể nào…”
Ông  cầm tờ giấy lao  khỏi nhà,  chậm rãi  theo .
Nhà ở khu huyện chất lượng kém, tường mỏng, cách âm kém.
Tôi   tầng cũng  rõ tiếng ông gào lên:
“Mày cắm sừng tao bao năm nay?! Tao nuôi con  khác gần hai chục năm?!”
“Anh…   gì ?! Anh điên  hả?!”
Sau đó là tiếng đập phá ầm ầm, và tiếng  kế gào  thảm thiết.
“Là mày xúi tao hại con trai tao! Tao g.i.ế.c con ,   nuôi con  khác?! Mày trả con cho tao! Trả con cho tao!!!”
Bố  học hành  đến nơi đến chốn, chẳng  gì về trầm cảm, càng  hiểu chuyện bảo hiểm nhân thọ.
Người   tất cả… là  kế.
 lúc đó, Hùng Cương từ xa lững thững  về, giờ  là giờ  thường  khỏi tiệm net.
Hắn thấy , ngạc nhiên hỏi:
“Sao cô  ở đây?”
Tôi chỉ về phía căn nhà:
“Bố đang nổi điên. Đang đánh  . Ông  bảo…    con ông , mà là con của kẻ đó…”
Hắn sầm mặt, ánh mắt lập tức đỏ ngầu:
“Vớ vẩn! Ông  đang tìm cớ để đánh  thì !”
“Từ từ …” Tôi níu áo :
“Đừng , nguy hiểm lắm…”
Hắn hất mạnh tay  :
“Cô điên ?! Mẹ  đang  đánh mà cô    đây  như cô ?!”
Hắn lao thẳng lên tầng.
Tôi gọi với theo  lưng:
“Bố bảo đang nắm điểm yếu của  đấy! Anh mà dám  tay nữa là bố sẽ giao  cho cảnh sát!”
Hắn khựng :
“Gì cơ?”
“Bố …  là chính   khiến bà nội chết!”
Ngày bà chết, sắc mặt bà khác hẳn bình thường tái xanh tím tái,  giống  mất tự nhiên.
Lúc còn chăm bà trong bệnh viện,  từng  kể về những cái c.h.ế.t do  bịt thở da mặt thường xanh tím rõ rệt.
Vì thế,  và  tang lễ,   âm thầm để ý.
Quả nhiên,  phát hiện  kế  bỏ tiền  dàn xếp với y tá và  phụ trách nhà xác.
Thật , bà nội  c.h.ế.t ngạt   tay chính là Hùng Cương.
Còn  kế, như bao  ,    thu dọn hậu quả  con trai.
Hùng Cương khịt mũi lạnh lùng:
“Tôi thấy ông  điên ! Suốt ngày  linh tinh!”
Ánh mắt  lúc    lên tầng,     đổi.
Nửa tiếng ,   thấy tiếng la hét thất thanh từ  lầu.
Tôi  chờ trong hành lang,  bóng hai  con hốt hoảng bỏ trốn khỏi nhà.
Khi  lên tới nơi, bố   trong vũng máu, bất tỉnh.
Tôi nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát.
Lúc xe cứu thương đến… ông   còn thở nữa.
Cảnh sát lập tức phát lệnh truy nã  quốc với  con họ.
Tôi lấy dữ liệu từ camera trong nhà,  lưu  gửi cho cảnh sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dua-chau-gai-hieu-thao/chuong-7.html.]
“Hình như dữ liệu  thiếu một đoạn?”
“Tôi đoán là lúc hai  họ đánh ,  làm hỏng thiết … Tôi chỉ còn chừng .”
Dĩ nhiên, đoạn thiếu là do  cố tình cắt bỏ.
Tôi chỉ cho họ thấy… những gì   họ thấy.
Tôi  đến run rẩy, khiến viên cảnh sát cũng mủi lòng:
“Chừng đó bằng chứng là đủ .”
Trong video, họ thấy rõ cảnh Hùng Cương cãi vã với bố, từng  tay đánh ông.
Và cuối cùng, thấy  cầm d.a.o đ.â.m thẳng  bụng bố .
 họ   rằng…
Trước khi  gọi cấp cứu, bố vẫn còn sống.
Tôi  m.á.u từ bụng ông tuôn  từng dòng, từng dòng như những bông hoa rực rỡ đang nở  sàn gạch.
Bố rên rỉ:
“Gọi… gọi xe cấp cứu giúp bố…”
Tôi cúi xuống:
“Không   bố… Con  xem thử bố  đủ ý chí sống sót .”
“Bố từng  với : ‘cố gắng lên,   ý chí’. Giờ đến lượt bố,    chịu nổi?”
Bố trừng mắt,    thể tin nổi:
“Tinh Tinh, con…”
Tôi lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ như đang kể một câu chuyện cổ tích:
“Con   làm gì bố . Khi  sinh con, bố cũng để  gắng gượng một , chẳng  cũng là vì 'ý chí' ?”
Bố ôm lấy bụng, cố giữ m.á.u  chảy  thêm.
“Bố xin … gọi xe giúp bố với, làm ơn…”
Môi ông trắng bệch vì mất máu.
Tôi cúi xuống, khẽ :
“Con   tiền gọi xe  bố ạ… Toàn bộ tiền con  dùng để làm xét nghiệm ADN .”
“Tiếc là…  đủ để xét nghiệm ở bệnh viện thành phố.”
Miệng ông há  như cá mắc cạn, run rẩy mở   khép,   nổi một lời.
Tôi mỉm , cúi sát   cuối:
“… cũng đủ để làm giả một tờ kết quả xét nghiệm .”
“Mày... mày...”
Ánh mắt ông trợn to, ngập tràn hối hận nhưng  kịp  thêm gì nữa.
Tôi  đó lặng lẽ,  tiếng thở của ông yếu dần, yếu dần…  tắt hẳn.
Bà nội  chết.
Bố cũng chết.
Tôi thấy họ… thật đáng thương.
Ai bảo họ  sống đúng như niềm tin về ý chí của  nhỉ?
Hùng Cương giờ  mang  lưng tội danh g.i.ế.c , cùng  kế bỏ trốn.
 thị trấn nhỏ thế ,  ngả đường đều  kiểm tra, sớm muộn họ cũng  bắt.
Ngày  bán căn nhà cũ cũng chính là lúc hai  họ  bắt tại chỗ.
Mẹ kế  một vết sẹo dài  xí  mặt là vết d.a.o để  trong trận cãi  cuối cùng với bố.
“Có đồ ăn là may ! Dị ứng gì chứ! Toàn làm màu!”
Một  đàn bà thích làm  nhưng suốt đời  phá hoại  khác khi  hủy dung mới là trừng phạt công bằng nhất.
Hùng Cương khi  dẫn , đầu cúi thấp, ánh mắt   tuyệt vọng.
Cuộc đời của  con họ… đến đây là chấm hết.
Tôi ôm tro cốt của  rời khỏi thị trấn.
Dùng phần tiền còn ,  tiếp tục  học và thi đỗ đại học.
 ngày giỗ ,  nhận  thư báo trúng tuyển cao học.
Trên bãi cỏ ngoài cổng trường, hoa cúc trắng nở rộ.
Nắng dịu, gió nhẹ, hương hoa phảng phất  như  vòng tay ấm áp nào đó đang dịu dàng ôm lấy .
Tôi hiểu,    với :
“Phải sống mạnh mẽ, sống tử tế và thật hạnh phúc.”
_HẾT_