Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 17: Tôi không thể bỏ mặc em được, tôi làm không được
Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:14:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lương Mục Chi thẳng tới mặt Hứa Chi, liếc chiếc xe xa hỏi cô: “Vừa nãy ai đưa em về thế?”
Tim Hứa Chi thắt : “Anh thấy ?”
Lông mày Lương Mục Chi nhíu chặt, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy, gọi cả họ tên cô:
“Hứa Chi, rốt cuộc em đang làm cái trò gì ? Trước đây em như thế, quán bar... đêm về nhà còn ở cùng đàn ông, em...”
Hắn tiếp nữa, chỉ chằm chằm cô, đôi mắt vằn lên những tia m.á.u đỏ, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Hứa Chi ngay cổng trường những chuyện : “Cái đó... chúng sang quán cà phê đằng chuyện ?”
Đứng ở đây lỡ gặp bạn học nào quen thì cô thấy mất mặt lắm.
Lương Mục Chi hít một thật sâu: “Được, cũng đang chuyện với em.”
Hai đến một quán cà phê cách đó một dãy phố.
Sau khi gọi đồ và xuống, Lương Mục Chi mở lời : “Tin nhắn WeChat hôm qua em gửi cho là gì thế?”
Hứa Chi lập tức nhận đang hỏi về tin nhắn cô thu hồi.
Cô đáp: “Không gì .”
“Rốt cuộc là gì?” Rõ ràng Lương Mục Chi nhiều kiên nhẫn.
“Không chuyện gì quan trọng .” Cô : “Chỉ là... em thi thôi.”
Trước đây, những chuyện lông gà vỏ tỏi cô đều sẽ chia sẻ với nhưng bây giờ cô cảm thấy còn phù hợp nữa.
“Vậy tại thu hồi?” Lương Mục Chi hỏi.
Hứa Chi cúi đầu:
“Mục Chi, đây từng yêu đương nên thể hiểu, mặc dù em cũng từng yêu ai nhưng... tâm tư của con gái em hiểu rõ. Nếu em bạn trai, em sẽ một cô bạn khác giới mà chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng chia sẻ bàn bạc với .”
Lương Mục Chi: “Vậy nên em cho rằng Trần Tịnh sẽ ghen ?”
Hứa Chi: “Cho dù cô ghen thì chúng cũng nên tránh hiềm nghi. Những chuyện gặp gỡ riêng tư như thế , nhất nên hạn chế.”
Lương Mục Chi tức quá hóa :
“Trần Tịnh hẹp hòi như . Ngược là em, lúc thì đặt vị trí khác sợ Trần Tịnh ghen, lúc bảo dù cô ghen cũng tránh hiềm nghi. Anh thấy em chỉ đang tìm đủ cớ để xa lánh thôi.”
Hứa Chi há miệng định nhưng cảm thấy biện minh thế nào.
Lương Mục Chi :
“Anh trong lòng em thoải mái, chuyện Trần Tịnh gặng hỏi em làm lộ tin khiến phạt , làm rõ . Mẹ với là do bố bạn làm ở đồn công an bên đó báo cho . Anh cũng rõ với Trần Tịnh , cô sẽ nghi ngờ em nữa như ?”
Hứa Chi cúi đầu, trong đầu rối như tơ vò, cô thích những mối quan hệ hỗn loạn phức tạp nhưng Lương Mục Chi quá cứng rắn.
Tính cô mềm mỏng, làm căng với , dù hai nhà cũng là chỗ tình là hàng xóm, còn gặp mặt.
cô cảm thấy khó chịu nên lời, cứ cảm giác như đang làm khó cô.
Tiếp tục duy trì mối quan hệ như thì làm cô thể dứt khoát từ bỏ tình cảm ?
Cô gạt bỏ khỏi cuộc sống của để tránh bản nảy sinh ảo tưởng nhưng lời cô thực sự thể .
Sự im lặng bao trùm hồi lâu, ly cà phê bàn dần nguội lạnh.
Lương Mục Chi dựa lưng ghế sofa, bỗng nhiên khổ.
“Anh cũng rốt cuộc làm sai điều gì? Bỗng nhiên em như biến thành một khác...” Hắn đưa tay xoa trán:
“Tối qua em đến những chỗ như thế... Trước đây em ngoan ngoãn là , bỗng nhiên theo đàn ông đến quán bar còn qua đêm với ... Anh thực sự là...”
Hắn khó diễn tả cảm giác của lúc , giọng điệu đầy vẻ chán nản:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-17-toi-khong-the-bo-mac-em-duoc-toi-lam-khong-duoc.html.]
“Anh tìm em cả đêm, Hứa Chi, tìm em suốt cả đêm... Dương Tuyết bảo sai nhưng vẫn luôn sợ em lừa, lời là thật lòng đấy. Tối qua em như khiến cảm thấy...”
Rất khó chịu.
Đó là một loại khó chịu mà từng trải qua, trái tim đau thắt như thể bảo vật trân quý chà đạp mà chỉ thể trơ mắt .
Hứa Chi chỉ im lặng, một cơn đau nhói lan tỏa từ đầu tim.
Cô tuyệt vọng nghĩ, cô cũng khó chịu mà.
Hơn nữa sự khó chịu của thể còn nỗi đau của cô chỉ thể chôn giấu tận đáy lòng.
Lương Mục Chi quan tâm cô xuất phát từ sự quan tâm dành cho một bạn. cô thể thản nhiên đối diện với sự quan tâm , bởi cô mang trong lòng những mộng tưởng thể .
“Anh từ khi nào em còn lời nữa, dường như còn chút bài xích . Em bảo đừng quản em nhưng làm thể quản chứ? Chúng lớn lên cùng , cùng trải qua bao nhiêu chuyện, đối với em...”
Lương Mục Chi cân nhắc từ ngữ, chậm: “Giống như em gái ruột , em hiểu ? Anh cách nào bỏ mặc em , làm , em là của mà.”
Hứa Chi cúi đầu, tầm mắt dần nhòe , những lời thể sưởi ấm trái tim cô, ngược cô cảm thấy thật châm biếm.
Ba chữ “em gái ruột” chói tai vô cùng, cô cảm thấy bản giống như một con hề, thế mà tin những lời đùa đó là thật.
Thật cô hỏi Lương Mục Chi, tại rõ với ông nội Lương và sớm hơn?
Nếu rõ sớm hơn thì cô cũng đến nỗi cứ ngốc nghếch tin rằng tương lai hai sẽ ở bên .
Hứa Chi bấm mạnh móng tay lòng bàn tay để giữ bình tĩnh chuyện với Lương Mục Chi, cô hỏi :
“Anh từng nghĩ đến cảm nhận của Trần Tịnh ? Em và dù cũng quan hệ huyết thống, một cô em gái như ... cô chịu đựng ?”
“Cô nhiều suy nghĩ như em , cô bảo thể chấp nhận còn yêu thì cũng sẽ coi em như em gái .”
Lương Mục Chi chằm chằm mắt cô, giọng điệu vô thức mang theo chút so sánh:
“Cô là vô tư, so đo tính toán, giống nên bọn mới đến với .”
Đầu óc Hứa Chi tuy nhanh nhạy nhưng cũng lờ mờ nhận ẩn ý trong lời của .
Hắn đang ám chỉ cô hẹp hòi, so đo tính toán.
Thế là cô chẳng còn gì để nữa.
Lương Mục Chi hỏi: “Chúng ... thể như ?”
Hắn câu một cách dè dặt.
Hứa Chi thấy biểu cảm của nhiều , đây cô sẽ mềm lòng sẽ xót xa nhưng bây giờ cô chỉ thấy mệt mỏi.
Cô miễn cưỡng nặn một nụ , một nữa chiều theo tính khí của vị thiếu gia :
“Đương nhiên .”
“Tiểu Chi Tử.” Lương Mục Chi cô thật sâu:
“Anh hy vọng em đừng đổi, mối quan hệ giữa chúng mãi mãi đừng đổi. Em đấy, thế giới của trưởng thành nhiều thứ thuần khiết nhưng em thì khác... Em ngoan như , hy vọng thể mãi mãi bảo vệ em thật .”
Hứa Chi cảm thấy chẳng cần bảo vệ nhưng cô phản bác.
Cô quá chán ngán việc tranh luận với về những chuyện , chỉ nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại.
Cũng đến lúc cô mới nhận , lẽ do cảnh gia đình nên Lương Mục Chi luôn chìm đắm trong thế giới riêng của . Hắn hiểu cảm nhận của cô, chỉ áp đặt lên cô những sự quan tâm mà cô cần.
Hắn làm tất cả những điều , lẽ chỉ để thỏa mãn d.ụ.c vọng kiểm soát của bản mà thôi.
Chuyện tuyệt giao rõ ràng áp dụng giữa họ, cô quyết định sẽ từ từ xa lánh .
Tảng đá trong lòng Lương Mục Chi trút bỏ, do dự một chút đổi chủ đề, hỏi về chuyện tối qua của Hứa Chi:
“Vậy tối qua... em thực sự khách sạn cùng đàn ông em thích , hai ... xảy chuyện gì ?”