Ánh nắng chiều đông trắng xóa,   chút sức sống nào.
Tôi nuốt nước bọt, cầm một cây gậy nhỏ trong tay, lén lút tiến đến mộ tổ tiên.
Cũng chính lúc ,  phát hiện  phía  gò đất lớn nhất  một cái hố rộng bằng nửa .
Không thể nào?
Nếu  một cái hố lớn  mộ, bố  và Trương Gia Hào   là  mù, chắc chắn họ sẽ  thấy cái hố .
Vậy thì chỉ  một sự thật duy nhất, cái hố  là do bà già khốn nạn  đào!
Thật là gan ! Dám đào cả mộ tổ tiên nhà !
Tôi nhặt đất từ mặt đất lên và lấp  lỗ.
Dù bà  là quái vật gì  chăng nữa, cũng  chôn cất cho đàng hoàng!
Đất  mặt đất  mềm,   đào  xới,  lấp  gần hết lỗ hổng.
Khi miệng hố sắp  bịt kín  ,   thấy tiếng chửi rủa thảm thiết từ bên trong.
Không chỉ một tiếng, mà  tiếng của bà già, của bố  , của Trương Gia Hào, của chị hai , thậm chí còn  tiếng của chị cả !
Lúc ,  đào nhanh hơn nữa!
Vừa nãy bố  còn  chị cả   chết, giờ thì  thể cả nhà đều chui  mộ  đấy chứ?
Không cần  cũng  trong mộ  thứ quái quỷ gì!
Khi đất  lấp càng dày, tiếng động trong đất dần nhỏ .
Khi   thở phào nhẹ nhõm, thì tiếng chuông điện thoại của chị cả  vang lên từ trong vòng tròn mộ.
Lúc , những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn sắp  khu rừng u ám nuốt chửng.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến  run rẩy.
 ngôi mộ   thể mở, dù đó là chị gái ruột của , cũng  thể mở!
Khi mặt trời lặn, xung quanh chỉ còn tiếng gió rít và tiếng  thảm thiết của chị gái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/doi-van/chuong-6.html.]
Tôi mò mẫm trong bóng tối, đào cái gò đất nhỏ ở rìa mộ,  đào  hát bài "Phú cường dân chủ yêu nước",  đó ngón tay    lời,  bắt đầu hát vang bài "Quốc tế ca".
Khi bài hát kết thúc, tay   chạm  hố mộ.
Tay  chạm  chiếc hộp đen, bỗng nhiên, một bàn tay gầy guộc thò  từ ngôi mộ bên cạnh nắm lấy cổ tay .
Tôi hét lên và nhảy dựng lên, dùng chân đạp mạnh  bàn tay đó.
Trời  trong  cảnh đó con   còn  lý trí gì nữa! Tôi    chửi bố     là , ôm chiếc hộp đen trong tay chạy  hai dặm.
Trước đây, khi  rừng hái nấm, nhặt măng,  luôn tìm  đường về nhà một cách dễ dàng.
 hôm nay thật kỳ lạ, dù  chạy theo hướng nào,  cũng chạy về vị trí ban đầu,  thấy một vòng mộ  bóng tối, trông  đáng sợ.
Khi  hoảng loạn chạy tiếp,    chân  vấp  thứ gì đó, cả  cùng chiếc hộp lăn xuống dốc núi...
Khi tỉnh dậy, trời  sáng.
Cơ thể  run rẩy vì lạnh, may mắn là chiếc hộp vẫn còn nguyên.
Tấm giấy bùa  hộp   rơi ,  mở hộp  và thấy bên trong  vài con búp bê nhỏ làm bằng rơm, phía  mỗi con búp bê dán một tờ giấy đỏ ghi ngày sinh và giờ sinh.
Búp bê rơm của chị gái   đen xì,  vẻ như  chết.
Búp bê của  và chị hai vẫn còn , chỉ  đen,   hỏng  .
Những con búp bê  đều  quấn dây, đầu dây còn  quấn quanh con búp bê của Trương Gia Hào.
Điều đáng sợ nhất là búp bê rơm của Trương Gia Hào cũng  một lớp khí đen và trong hộp còn  một búp bê khác!
Tôi tò mò lật con búp bê đó lên, thấy  đó cũng dán một tờ giấy ghi ngày sinh: ngày 8 tháng 1 năm Tân Sửu.
 Đó là cách tính năm theo thiên can địa chi!
Phương pháp tính năm  chỉ  sử dụng bởi những  lớn tuổi, còn thế hệ của bố  thì sử dụng lịch dương.
Vì , búp bê rơm   nguồn gốc  bất thường.
Tôi lặng lẽ ghi nhớ năm sinh ,  xé tờ giấy ghi ngày sinh của  và chị hai , dán  ngày sinh của bố  ,  đó chôn chiếc hộp bên cạnh một cây lớn.
Khi chắc chắn  còn gì sót ,  mới chống cây gậy nhỏ của , vỗ mông,  bước  khỏi rừng.