Đổi hôn cho Thái tử Tuyệt tích sau khi mang thai ba lần - Chương 377: Phong vương
Cập nhật lúc: 2025-09-25 23:38:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương gia là danh môn thế gia, đám hạ nhân trong nhà đều là gia truyền.
Nếu sự cho phép của chủ gia, tin tức tuyệt đối thể tiết lộ ngoài.
tin tức vẫn truyền đến tai Trình Phong Khởi, hơn nữa Trình Phong Khởi còn Vương đại nhân sai tín đích áp giải Vương Ngữ Thi lên xe ngựa trở về tộc địa.
Nhất định là đem Vương Ngữ Thi thật xa.
Còn về Tạ Dĩnh, thì là do Vương Ngữ Thư cung vấn an lúc tới.
Có lẽ vì Vương gia đổi vận mệnh, đãi ngộ của Vương Ngữ Thư qua hơn nhiều, y phục, trang sức đều mới mẻ tinh xảo.
Tạ Dĩnh cũng hiểu, Vương Ngữ Thư những lời , chỉ sợ là do trưởng bối trong nhà dặn dò, dù Vương Ngữ Thư là một nương học thức uyên bác, là thích chuyện lưng khác.
“Gần đây, ở nhà chuyện ?” Vương Ngữ Thư và Triệu Hạo hôn ước, hai trẻ tuổi cũng yêu mến lẫn , Tạ Dĩnh Vương Ngữ Thư đương nhiên cũng yêu quý theo.
Giống như .
Vương Ngữ Thư ngoan ngoãn trả lời, “Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, Ngữ Thư ở phủ chuyện đều .”
Nàng hề dối lòng.
Trước khi chính mẫu nắm quyền, Vương Ngữ Thi ở đó, cuộc sống của các nàng dễ chịu chút nào.
Giờ đổi sang di nương, đãi ngộ của nàng hơn .
Tất nhiên, Vương Ngữ Thư cũng rõ, một phần lớn nguyên nhân là vì nàng hôn ước với Triệu Hạo.
“Vậy thì .” Tạ Dĩnh gật đầu.
Bên cạnh Trúc Thanh theo lệnh của nàng mang đến một khối lệnh bài.
Tạ Dĩnh , “Đây là lệnh bài thể cung đình, nếu chuyện gì, cứ việc truyền tin cung.”
Vương Ngữ Thư kinh sợ nhận ơn, vội dậy , “Đa tạ Hoàng hậu nương nương yêu quý, thần nữ…”
“Đã là yêu quý, còn mau nhận lấy?” Tạ Dĩnh .
Vương Ngữ Thư do dự một lát, vẫn là hai tay nhận lấy, cung kính , “Đa tạ Hoàng hậu nương nương ban ơn.”
Đây là yêu quý của Hoàng hậu, nhưng Vương Ngữ Thư trong lòng rõ, nếu sự vụ thập tử nhất sinh khẩn cấp, nàng sẽ dùng.
Hoàng hậu yêu thương là chuyện khác, nhưng nàng cũng chừng mực.
Tạ Dĩnh chuyện với Vương Ngữ Thư vài câu, ngoài cửa Vũ Yến mỉm tiến điện, , “Nương nương, Vương tiểu thư, Tiểu Triệu đại nhân đang đợi ở ngoài.”
Triệu Hạo.
Tạ Dĩnh Vương Ngữ Thư, chỉ thấy bé chút ngượng ngùng cúi đầu, vành tai ửng hồng.
Dù Vương Ngữ Thư bình thường điềm tĩnh tự chủ, nhưng gặp yêu vẫn khỏi thẹn thùng.
“E rằng Tiểu Triệu đại nhân đến tìm .” Tạ Dĩnh chậm rãi .
Mặt Vương Ngữ Thư càng đỏ hơn.
Tạ Dĩnh , “Ngữ Thư, ở đây sẽ giữ nữa.”
Vương Ngữ Thư dậy, mặt đỏ hồng cáo lui.
Nàng khỏi Phượng Nghi Cung thấy Triệu Hạo ngoài điện, Triệu Hạo thấy nàng, mắt sáng lên ngay, đôi mắt chằm chằm nàng.
“Vương, Vương tiểu thư, thật trùng hợp.”
Cổ Triệu Hạo cũng đỏ bừng.
Vương Ngữ Thư giọng ôn hòa, “Triệu đại nhân, lâu gặp.”
Vũ Yến , “Tiểu Triệu đại nhân, khiến ngài một chuyến vô ích , nương nương hiện tại tiện tiếp kiến ngài.”
Triệu Hạo thở phào nhẹ nhõm, , “Vậy vi thần dám làm phiền nương nương nữa, ngày khác đến vấn an.”
Nói xong, ánh mắt về phía Vương Ngữ Thư, lấy hết can đảm , “Vương tiểu thư, … tiễn cung nhé.”
Vương Ngữ Thư ngước mắt một cái, nhanh chóng cúi đầu, “Vậy thì phiền Triệu đại nhân .”
Tạ Dĩnh đương nhiên rảnh.
Nàng lúc đang bóng lưng hai trẻ tuổi giữ một cách nhất định, tuy giữ cách, nhưng vẫn vô cùng .
“Nương nương.” Giọng Vũ Yến nhanh chóng vang lên, “Dưỡng Tâm Điện phái tới, bệ hạ triệu kiến một chuyến.”
Tạ Dĩnh gật đầu.
Nàng vốn cũng định đến Dưỡng Tâm Điện, nhưng Vương Ngữ Thư cầu kiến, nàng liền tiếp kiến ở Phượng Nghi Cung.
Tạ Dĩnh đến Dưỡng Tâm Điện, giọng Tiêu Tắc vang lên, “Dĩnh Dĩnh, Nội Vụ Phủ soạn xong các tước hiệu, nàng đây xem một chút.”
Tạ Dĩnh Tiêu Tắc đỡ chiếc ghế long án.
Chỉ thấy Nội Vụ Phủ mấy chữ bằng giấy đỏ, tước hiệu của ba vị hoàng tử tất nhiên là riêng.
Cuối cùng Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc chọn xong tước hiệu.
Tam hoàng tử Tiêu An, Định Vương.
Tứ hoàng tử Tiêu Minh, Vĩnh Vương.
Ngũ hoàng tử Tiêu Trạch, Thần Vương.
Tuy nhiên theo ý Tiêu Tắc, thánh chỉ phong vương cho Tam hoàng tử Tiêu An tạm thời gác .
Bởi vì ngoài Tam hoàng tử Tiêu An phủ bên ngoài cung, Tứ hoàng tử vì bệnh tình, Ngũ hoàng tử vì còn nhỏ tuổi đều còn ở trong cung.
Vì còn cần ban Vương phủ cho hai vị hoàng tử.
Đang suy nghĩ việc , Lý đại giám bước bẩm báo, “Bệ hạ, nương nương, Thục Thái phi đến.”
“Mời Thục Thái phi .” Tiêu Tắc và Tạ Dĩnh đều kính trọng vị di nương .
Thục Thái phi tuy là Thái phi, nhưng thực còn trẻ, nhưng bà ăn mặc vô cùng giản dị, một bạch y, cũng hầu như đeo trang sức.
Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc đều , Thục Thái phi là đang để công khuất.
Không vì Tiên đế, mà là vì Tiên Hậu.
Từ khi Tiên đế qua đời, Thục Thái phi gần như khỏi cung, ngày ngày ở cùng Ngũ hoàng tử Tiêu Trạch trong cung, sự tồn tại mờ nhạt.
Đây là đầu tiên bà khỏi cửa trong mấy tháng gần đây.
“Dì.”
Tạ Dĩnh cất lời, ánh mắt Thục Thái phi dịu nhiều, “Bệ hạ và nương nương tìm ?”
Tiêu Tắc gật đầu, cũng tự nhiên lên tiếng, “ , dì, hôm nay mời dì đến là vì việc phong vương cho Ngũ hoàng tử.”
“Phong vương?” Giọng Thục Thái phi chút kinh ngạc, theo lý mà , phong vương đều là việc khi hoàng tử trưởng thành.
Giống như Tiên đế, hoàng tử trưởng thành, nhưng trì hoãn phong vương, đó là thiểu .
Thục Thái phi và Tiêu Tắc, Tạ Dĩnh đều , Tiên đế trì hoãn phong vương là vì bất mãn với thái độ của Tiêu Tắc, cho hy vọng tranh đoạt ngôi vị cho các hoàng tử khác.
Và thể hiện rõ ràng.
“Hiện giờ trẫm đăng cơ, Lão Tam, Lão Tứ theo lý đều nên phong vương, Dĩnh Dĩnh và trẫm nghĩ, cũng nên cho A Trạch phong vương.”
“Đến lúc đó dì cũng cần luôn luôn ẩn trong thâm cung, thể cung cùng A Trạch sống ở Vương phủ, nghĩ đến sẽ thoải mái hơn.”
Những ngày , Thục Thái phi luôn suy nghĩ về chuyện của Tiên Hậu.
Chỉ Tiêu Trạch mới thể khiến tâm hồn chìm lặng của bà một nữa hoạt bát.
Nay Tiêu Tắc và Tạ Dĩnh , trong lòng bà thật sự động lòng.
A Trạch còn nhỏ nhưng hiếu thuận, mấy năm nay bà ở trong vương phủ cùng A Trạch lớn lên, vài năm nữa bà lẽ cũng thể rời khỏi Vương phủ, đây đó ngắm …
Tiêu Tắc , “Bất quá đây chỉ là đề nghị của trẫm và Dĩnh Dĩnh, tất cả đều tùy theo ý dì.”
“Thiện ý của bệ hạ và Hoàng hậu, nhận lấy.” Thục Thái phi , “Ta A Trạch, một nữa tạ ơn bệ hạ và Hoàng hậu.”
Thục Thái phi là đồng ý.
Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc đều khẽ thở phào nhẹ nhõm, đem tờ giấy chữ “Thần” đẩy về phía Thục Thái phi.
“Phong hiệu định chữ .”
Đây là một chữ , Thục Thái phi đương nhiên ý kiến.
Sáng hôm .
Tiêu Tắc liền ở triều đường tuyên bố việc .
Đây là chuyện hợp tình hợp lý, các triều thần đương nhiên ý kiến, chỉ là chỉ chuyện của Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử, chút triều thần còn nghi ngờ…
Bệ hạ nhầm ư?
Ngũ hoàng tử mới bảy tuổi, phong vương còn quá sớm, đều nên phong vương cho Tam hoàng tử chứ?
Chẳng lẽ bệ hạ thể chứa Tam hoàng tử?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/doi-hon-cho-thai-tu-tuyet-tich-sau-khi-mang-thai-ba-lan/chuong-377-phong-vuong.html.]
“Bệ hạ.” Có triều thần tiến lên, “Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử đều phong vương, còn Tam hoàng tử thì ?”
Tiêu Tắc sắc mặt đổi, “Tam hoàng tử… Trẫm an bài riêng.”
Điều …
Các triều thần đều im lặng, rốt cuộc dám gì thêm.
Sự việc cứ thế định đoạt.
Vương phủ xác định vị trí, chờ thợ thủ công sửa sang là thể dọn ở, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều tự đến Dưỡng Tâm Điện tạ ơn buổi sớm.
Tứ hoàng tử chỉ giữa tháng mỗi tháng sẽ khỏe, bình thường đều , chỉ là vì bệnh tình của nên sống sâu trong cung, ít khi cung.
Ngay cả Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc cũng lâu gặp Tứ hoàng tử.
Lúc Tứ hoàng tử đến tạ ơn, Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc mới nhớ tới một việc khác: Tiêu Minh hiện giờ còn thành , cũng hôn ước.
Trước Tiên đế quên lãng con , mà của Tứ hoàng tử sớm qua đời, càng ai quản .
Bên ngoại của tuy phát triển thuận theo tình hình, mấy ngày nay tranh chấp triều đình cũng ảnh hưởng đến họ.
nhiều nhất cũng chỉ là truyền lời cho Tiêu Minh trong mật, thể can thiệp đến hoàng tử.
chuyện như thích hợp ở nơi công cộng.
Tiêu Minh khi tạ ơn liền nhanh chóng rời .
Ngũ hoàng tử Tiêu Trạch ở lâu hơn một chút.
Tiêu Tắc hỏi mấy câu về bài học của Tiêu Trạch, đó mới , “A Trạch, con còn nhỏ, dù phong vương, dọn đến vương phủ, cũng học đúng giờ.”
“Vâng, ca ca.” Tiêu Trạch ngoan ngoãn đáp lời.
Chuyện học hành, dù Tiêu Tắc nhắc, Tiêu Trạch cũng sẽ kiên trì, còn Thục Thái phi để mắt tới.
Nói thêm vài câu, Tiêu Trạch mới , “Ca ca, Nương nương, còn một việc, mẫu phi quên .”
Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc đều về phía Tiêu Trạch.
Nửa năm nay, Tiêu Trạch lớn thêm ít, dù mới bảy tuổi, nhưng dáng một tiểu trượng phu.
Khuôn mặt non nớt, lúc nghiêm túc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tạ Dĩnh chỉ khuôn mặt , liền nhịn .
Thật đáng yêu.
Tiêu Trạch đương nhiên nhận thấy ánh mắt của Tạ Dĩnh, ánh mắt dịu dàng đó khiến suýt giữ vẻ nghiêm túc.
Hắn cố gắng giả vờ như thấy, thấp mày mắt, “Mẫu phi , về phận của , quá nhiều .”
Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc nhanh chóng lĩnh hội ý của Tiêu Trạch.
“Quá nhiều ” , chỉ sợ là bên nhà họ Vệ.
Thục phi là con gái của nhà họ Vệ lưu lạc bên ngoài, cùng tuổi với Tiên Hậu chênh lệch khá lớn, đúng cũng là của Vệ Thiền và hai của nàng .
Ba nhà họ Vệ, ngoại trừ Vệ Thiền đó ở kinh thành một thời gian, hai còn từng về kinh thành.
Vệ Thiền hiển nhiên là nhận Thục phi.
Thục phi …
Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc do dự quá nhiều, lập tức đáp ứng, “Được, xin dì yên tâm.”
Tiêu Trạch lúc mới rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, buổi chiều còn học.
Dưỡng Tâm Điện trở nên yên tĩnh.
Tạ Dĩnh lúc mới với Tiêu Tắc, “Bệ hạ, chuyện hôn sự của Vĩnh Vương, bệ hạ rảnh rỗi thì chuyện với một chút.”
Dù cũng đến tuổi , nên hỏi thì vẫn hỏi.
“Được.” Tiêu Tắc gật đầu đáp lời, đó về phía Tư Nam, “Ngươi một chuyến đến Tam hoàng tử phủ, đem lời dặn, cho .”
Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc đang thương lượng việc , mà tin tức Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phong vương cũng nhanh chóng truyền đến tai Tam hoàng tử Tiêu An.
Tam hoàng tử phủ.
Tiêu An tin , như bùng nổ.
Bùm!
Hắn tùy tay ném chiếc cốc bên cạnh , chiếc cốc vỡ sàn, mảnh vỡ văng tung tóe.
Khiến báo tin trong nhà giật , vội quỳ xuống, “Điện hạ tức giận, điện hạ tức giận.”
Bùm.
Tiêu An giơ chân đá tới.
Vệ binh quỳ mặt đất đá ngã lăn, nhưng cũng dám kêu lên tiếng nào, mà vội quỳ hơn.
“Lão Tứ thì thôi , Lão Ngũ mới bao nhiêu tuổi? Một đứa bé bảy tuổi… Dựa mà tất cả đều phong vương?!”
“Hắn đều phong vương , dựa cái gì mà ?!”
“Ta gần đây đối với là Tiêu Tắc, đều bách thuận theo lời của , cái gì cũng là cái đó, đối xử với như ???”
Tiêu An càng càng tức giận, đang nổi nóng, hầu lời chỉ cảm thấy phạm thượng, nhưng cũng dám lên tiếng nhắc nhở.
Tiêu An nổi trận lôi đình.
lúc , một trận tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, “Điện hạ, Tư hộ vệ đến .”
“Cái gì Tư hộ vệ?” Tiêu An suy nghĩ liền : “Cho cút !”
“Điện hạ……” hầu định lên tiếng nhắc nhở, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là giọng của Tư Nam, “Tam điện hạ nếu gặp , xin cáo lui.”
Tam hoàng tử đột nhiên ngẩng đầu.
Lại thấy Tư Nam đang bên ngoài chính sảnh, đối mặt với ánh mắt của , chắp tay hành lễ, “Tham kiến Tam điện hạ.”
Tam hoàng tử lập tức thu liễm vẻ mặt giận dữ, nghĩ đến lời , trong lòng một khắc căng thẳng.
chỉ là một khắc.
Biểu tình của Tam hoàng tử nhanh chóng khôi phục trấn định, : “Tư hộ vệ đến đây?”
Cho dù Tư Nam thật sự thấy lời , cũng sợ.
Tiêu Tắc đối xử với như , lẽ nào còn thể g.i.ế.c ?
Hiện tại triều chính định, cũng an phận thủ thường, nếu Tiêu Tắc ngay cả như cũng chứa chấp , tông thất và các đại thần cũng sẽ đồng ý.
Hắn sợ.
Hắn hiện tại gì cả, gì để mất, cho nên cái gì cũng sợ!
Nghĩ như , Tiêu An ưỡn thẳng thắt lưng hơn.
Tư Nam tai thính, tự nhiên thấy lời của Tiêu An, nhưng lúc bộ xem như thấy, : “Hồi bẩm điện hạ, là Bệ hạ sai đến.”
“Bệ hạ mấy lời với điện hạ.”
Sắc mặt Tam hoàng tử đại biến, trái tim cao cao nhắc lên, vốn còn tựa ghế thái sư lúc cũng đột nhiên dậy.
Tiêu Tắc sẽ thật sự đối xử với như thế nào chứ?
“Tam điện hạ thời gian phạt kết thúc, việc chờ đến khi thời gian phạt của điện hạ kết thúc .”
Tư Nam rời , để một câu, “Bệ hạ vì Tam điện hạ chọn ‘Định’ làm danh hiệu.”
Việc gần như là ám chỉ.
Đây tự nhiên là ý của Tiêu Tắc.
Chuyện của Tiêu An mặc dù làm quang minh chính đại, làm mất hết cả mặt mũi, nhưng dù cũng là chuyện riêng.
nếu phân biệt đối xử như , để Tiêu An khiêu khích, sinh chuyện thị phi khác, còn phiền toái hơn.
Cho nên Tiêu Tắc sai Tư Nam thẳng hơn một chút.
Tam hoàng tử hiểu .
Hắn chiếu phong, là Định Vương!
Tiêu Tắc vẫn đang phạt , Tiêu An đầu óc xoay nhanh, lập tức nghĩ đến mang tiểu quan nhi cung.
Lần đó sắc mặt Tiêu Tắc khó coi như g.i.ế.c .
Tiêu An trong lòng nhất thời chỉ còn sự hối hận.
Tư Nam : “Tam điện hạ, lời mang tới, thuộc hạ xin chậm trễ, cáo từ.”
Tiêu An lập tức đổi thái độ, vui vẻ về phía Tư Nam, “Tư hộ vệ, bản điện tiễn ngươi!”
“ , còn phiền Tư hộ vệ chuyển cáo Bệ hạ, bản điện thật sự sai , chuyện tuyệt đối sẽ !”