<ĐỢI ÁNH TRĂNG RƠI>
Trans: XiaoZhu
Beta: Meow
CHƯƠNG 63
“Ôm ôm”
Hứa Kim Triêu chậm rãi theo cô, nào cô đang tính toán làm thoát khỏi .
lúc , điện thoại rung lên – Lục Diên Xuyên gọi tới. Hứa Kim Triêu màn hình dứt khoát cúp máy. chỉ vài giây , chuông vang lên.
Do dự chốc lát, cuối cùng vẫn bấm .
“Triêu Triêu, đang làm gì thế? Vừa cúp máy ?”
“Có gì nhanh.” – Hứa Kim Triêu thúc giục, giọng kiên nhẫn.
Lục Diên Xuyên : “Nghe hôm nay nghỉ phép? Ra ngoài chơi , đang đợi ở chỗ cũ.”
“Lục Diên Xuyên, còn ai để làm bạn nữa ? Lần đừng gọi vì mấy chuyện , đang bận.” – Vừa dứt lời, Hứa Kim Triêu ngoài cửa sổ.
Tô Tuế ?
Hửm?
Tô Tuế nãy vẫn đang bộ vỉa hè, chớp mắt rẽ con hẻm nhỏ bên cạnh.
Lục Diên Xuyên vẫn lải nhải trong điện thoại, nhưng Hứa Kim Triêu lập tức phanh xe, ngắn gọn : “Cúp máy đây.”
Bên , Lục Diên Xuyên sững khi điện thoại cắt ngang. Hà Đông Lâm đối diện dáng vẻ , bật : “Sao ?”
“Cậu bảo tìm bạn khác, còn dặn đừng gọi nếu việc quan trọng. Cậu bảo, đây là lời với bạn chứ?” – Lục Diên Xuyên trợn mắt bực bội.
Hà Đông Lâm nhướng mày suy nghĩ: “Biết làm phiền hẹn hò. Không từng gặp đó ?”
Lục Diên Xuyên khẽ chậc lưỡi, buồn than vãn thêm nữa.
____________
Sau khi rẽ con hẻm nhỏ, Tô Tuế phát hiện nơi chẳng khác nào một khu chợ đêm thu nhỏ, bày bán nhiều món đồ thú vị.
Chẳng bao lâu, ánh mắt cô liền thu hút bởi quầy kẹo bông gòn của một ông lão.
Xung quanh là những quầy nướng tỏa khói thơm lừng, còn quầy kẹo bông gòn lọt thỏm bên trong, chút lạc lõng, buôn bán dường như chẳng mấy khởi sắc. Không chút do dự, Tô Tuế bước thẳng tới.
Thấy hiếm hoi khách ghé qua, ông lão lập tức nở nụ hiền hậu: “Cô gái nhỏ, mua kẹo bông gòn , năm tệ một cái.”
Tô Tuế một lượt, chỉ cây kẹo bông gòn hình bông hoa rực rỡ: “Cháu một cái giống thế .”
“Được, ông làm cho cháu cái mới, chờ chút nhé.”
“Vâng ạ.”
Cô ngoan ngoãn chờ bên cạnh, đôi mắt tò mò dõi theo từng hạt đường li ti dần dần kết thành những sợi kẹo mềm mại.
Ở cách đó xa, Hứa Kim Triêu lặng lẽ mỉm cô.
Nhiều năm trôi qua, Tô Tuế thể đổi ít nhiều, nhưng trong mắt , dường như cô vẫn vẹn nguyên như .
Anh chợt nhớ, ngày xưa mỗi cùng cô dạo phố, chỉ cần bắt gặp một ông lão bán hàng như thế, cô nhất định sẽ ghé mua đôi chút.
Có , họ gặp một bà cụ bán dâu tây. Không hiểu vì bà bán , Tô Tuế thấy xót xa bèn mua cả hộp.
Đến khi về nhà rửa mới phát hiện: lớp dâu phía đỏ mọng, còn phía quả dập nát.
Hôm , cô ủ rũ mấy ngày liền.
…
Tô Tuế trả tiền xong, cầm cây kẹo bông gòn bước . Suốt dọc đường cô chỉ chăm chú nó, nhưng tuyệt nhiên cắn một miếng.
Hứa Kim Triêu lặng lẽ theo , một lời.
Đi một đoạn, Tô Tuế bất chợt đầu: “Hứa Kim Triêu, hứa là theo mà.”
Bị bắt quả tang, Hứa Kim Triêu chẳng chút bối rối. Anh nhướng mày, thong thả sải bước lên ngang hàng cô: “Sao? Đây là đường nhà chắc? Còn cho nữa ?”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/doi-anh-trang-roi/chuong-63-om-hay-khong-om.html.]
Đã thấy, cũng thèm giấu giếm, thản nhiên tiếp tục sóng đôi cùng cô.
Cô đến , theo đến đó.
Khi đến đầu hẻm, đột nhiên Hứa Kim Triêu sải bước lớn lên phía , trong chốc lát chặn mặt cô: “Này, hỏi một chuyện.”
“Chuyện gì?” – Tô Tuế ngước mắt .
Anh thẳng cô mấy giây, khóe môi khẽ nhếch: “Cậu… thích ?”
Giọng to nhỏ, đủ để câu hỏi len lỏi tai Tô Tuế rõ mồn một.
Trong đầu cô thoáng chốc trống rỗng. Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, bao ý nghĩ lộn xộn vụt qua.
Lời … nghĩa là gì?
CweetCweet>
Anh thấu tâm tư mà cô giấu suốt bao năm?
Hay đây chính là… tỏ tình?
cô từng thấy ai tỏ tình trần trụi như : “Này, thích ?”
Ánh mắt và giọng điệu của quá đỗi chắc chắn, khiến Tô Tuế – vốn định giả vờ bình tĩnh – bỗng thấy tim hoảng loạn.
Ừm… thẹn quá hóa giận.
Khóe mắt ửng đỏ, cô trừng : “Cậu đừng theo nữa. Nếu … báo cảnh sát đấy!”
Rõ ràng là lời đe dọa, nhưng dứt, Hứa Kim Triêu bật .
Ngay lập tức Tô Tuế mới nhận câu thật ngớ ngẩn.
Khi cô định lưng bỏ thì Hứa Kim Triêu nhanh như chớp bước lên, một nữa chặn mặt.
Anh dang rộng vòng tay, ngẩng đầu : “Được , cho ôm.”
Giọng điệu pha chút bỡn cợt, phảng phất sự nghiêm túc.
Tô Tuế chớp mắt, sững sờ hành động bất ngờ.
Thấy cô vẫn phản ứng, Hứa Kim Triêu nghiêng đầu, khẽ rướn lên một chút.
lúc , hai con ngang qua. Cô bé ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, hai chị đang làm gì thế? Sao mặt chị đó đỏ quá ạ?”
Người vội vàng đưa tay che miệng con, khẽ đáp: “Bởi vì chị đang hổ.”
Tô Tuế: “…”
Hứa Kim Triêu cúi đầu khẽ, ngẩng lên trêu: “Rốt cuộc ôm ? Tay sắp mỏi đây.”
Thỉnh thoảng, vài ba qua đường cũng tò mò liếc .
Ngay cả chú bán trái cây ở sạp kế bên cũng cất tiếng: “Cô gái nhỏ, đừng giận bạn trai nữa. Này trai, mua ít táo , bảo đảm hai đứa sẽ hạnh phúc bình an.”
Tô Tuế đỏ bừng mặt, hận thể tìm ngay cái lỗ chui xuống.
Cô vội nhét cây kẹo bông gòn tay Hứa Kim Triêu, kéo cánh tay : “Mau thôi!”
Anh cô kéo ngoái đầu cảm ơn: “Cảm ơn chú, cháu nhất định ghé mua.”
Chú bán trái cây gọi với theo: “Này, mua luôn bây giờ ! Lần chắc chú còn ở đây …”
…
Chớp mắt, hai chỗ cũ.
Hứa Kim Triêu cúi xuống, liếc bàn tay nhỏ đang kéo , khóe môi khẽ nhếch: “Đi nhanh thế làm gì.”
Ra khỏi khu chợ đêm, con phố bên ngoài bỗng tĩnh lặng đến lạ.
Tô Tuế chậm rãi buông tay, . Cô mím môi, như đang do dự điều gì.
Một lát , Hứa Kim Triêu khẽ gọi: “Tô Tuế.”
“Hả?”
“Mùa Hè sắp đến .”
Tô Tuế sững, kịp hiểu, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
Ánh mắt Hứa Kim Triêu dừng gương mặt cô, căng thẳng l.i.ế.m nhẹ môi .
“Ý là… mùa Hè , em cùng trải qua ?”