Cố Thời Dao dậy. Người đàn ông mặc một bộ vest màu xám nhạt, một cách lười biếng, chỉ một nụ đó thôi khiến ít ngoái đầu .
Yến Thanh đưa hạt dẻ nhặt cho Cố Thời Dao, mặt mang theo ý : “Cô chủ Cố, lâu gặp.”
Ánh mắt Cố Thời Dao trong trẻo, mặt còn cảm xúc tối tăm : “Yến Tiên sinh, thật trùng hợp.” Cố Thời Dao gật đầu với , thêm lời nào, hiện giờ tâm trạng cô , cô thể phớt lờ bất cứ ai.
Yến Thanh tại chỗ, chậm rãi , lắc đầu, đó sát theo cô. Anh sóng vai với Cố Thời Dao, bối rối chằm chằm đôi má ửng đỏ của cô: “Cô chủ Cố, nãy thấy sắc mặt cô , chuyện gì ?”
Cố Thời Dao dừng bước, nhớ đêm hôm đó, cô cảm thấy những bên cạnh Mộ Dực Thần đều nguy hiểm, tiếp xúc lâu ngày, cô còn cảm thấy ngày sẽ bọn họ bịt miệng. Cô nhẹ nhàng một câu: “Có chọc giận , Yến mặt ?”
“À, đúng , chính là cô Sở tối hôm đó, nếu Yến giúp , thì đừng chuyện với nữa, giờ đầu óc rối, thật sự ở một yên tĩnh.”
Yến Thanh sửng sốt một chút, dường như ngờ Cố Thời Dao chuyện trực tiếp đến , cô hề dài dòng mà chỉ thẳng mấu chốt của vấn đề. Sở Nam Ca chọc giận cô ư? Yến Thanh thể đoán nguyên nhân, Sở Nam Ca ái mộ Mộ Dực Thần, vì Cố Thời Dao ở bên cạnh Mộ Dực Thần gặp tai họa.
Yến Thanh né tránh ánh mắt của Cố Thời Dao, dùng giọng điệu tinh tế : “Cô chủ Cố mặt cô như thế nào?”
Cô chăm chú Yến Thanh: “Yến Tiên sinh, …”
“Đã nhờ giúp , gọi là Yến là quá khách sáo ?”
Cố Thời Dao chợt , cô cảm thấy tính cách Yến Thanh sảng khoái. “Yến Thanh, thể đuổi bọn họ ngoài ? Tôi thấy cảnh .”
Yến Thanh giật ý tưởng của Cố Thời Dao, đuổi bọn họ ngoài mặt , đó là chuyện mất mặt, Yến Thanh cảm thấy chiêu của Cố Thời Dao quả thực đủ tàn nhẫn. Anh búng tay một cái, nhanh một vệ sĩ mặc đồ đen tới. Anh cúi đầu thì thầm vài câu bên tai vệ sĩ, đàn ông ngẩn , nhanh chóng gật đầu lui xuống.
“Tôi mời cô chủ Cố xuống lầu xem một vở kịch miễn phí nhé, mà, vinh dự danh tính của cô chủ Cố ?” Yến Thanh ngước mắt cô. Liệu cô tên cho ? Rất khó .
Tối hôm đó, ngay từ đầu tiên thấy Cố Thời Dao, cố ý quan tâm đến cô, nhưng trong mắt cô, dường như hề sự tồn tại của . Hôm nay tình cờ gặp , Yến Thanh cảm thấy, bọn họ hợp để làm bạn. Anh nhếch môi, rạng rỡ: “Xin , lẽ là đường đột .”
“Cố Thời Dao, tên của .” Cố Thời Dao chăm chú Yến Thanh, điều gì đó mặt , nhưng cô phát hiện bất kỳ sự khác thường nào. Anh tự nhiên hỏi tên cô, cứ như thật sự kết bạn với cô .
“Vô thời vô khắc, tiêu d.a.o tự tại [Thời Dao], quả thực là một cái tên .”
Yến Thanh làm một cử chỉ mời, Cố Thời Dao theo Yến Thanh xuống lầu, họ đến tiệm cà phê đối diện cửa hàng bách hóa.
Trong tiệm cà phê. Yến Thanh tìm một chỗ gần cửa sổ, thuần thục gọi một phục vụ đến, gọi hai ly cà phê, còn Cố Thời Dao đối diện , nghiêng đầu bên ngoài.
“Cô Cố thể nếm thử cà phê của tiệm , chuẩn vị.” Cố Thời Dao nghiêng đầu , hỏi tên cô, bây giờ gọi cô là cô Cố, vẻ theo lối mòn của khiến cô hiểu rốt cuộc ý gì.
Yến Thanh dường như nhận sự nghi hoặc trong lòng cô, giải thích đơn giản: “Gọi thẳng danh tính cô Cố, sợ sẽ ghen.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/doc-quan-cam-duc-da-rung-dong-roi-mo-duc-than-va-co-thoi-dao/chuong-39-yen-thanh-vi-sao-anh-lai-giup-toi.html.]
Cố Thời Dao thuận theo lời : “Người là Đốc quân ?”
Yến Thanh gật đầu, đương nhiên rõ nhân phẩm của Mộ Dực Thần, vài chuyện tin Mộ Dực Thần thể làm vì một phụ nữ.
Cố Thời Dao cảm thấy chút phiền lòng, nghĩ đến việc Mộ Dực Thần đây từng hứa sẽ giúp cô xử lý chuyện Sở Nam Ca, nhưng chẳng động tĩnh gì. Hôm nay, Sở Nam Ca cứ như chuyện gì xảy mà đó, mỉm kiếm chuyện với cô, cô cảm thấy lời Mộ Dực Thần thể tin .
“Mặc kệ , gọi thì gọi.”
Yến Thanh mỉm , Cố Thời Dao quả nhiên khác biệt, gõ nhẹ lên mặt bàn: “Cô Cố, bên ngoài.”
Cố Thời Dao qua tấm kính cửa sổ, cô thấy rõ ràng Sở Nam Ca và nhóm cùng mấy tên vệ sĩ cao lớn mặc đồ đen ném khỏi cửa hàng bách hóa.
Còn Sở Nam Ca thì đang lầm bầm c.h.ử.i rủa, bệt xuống đất trong bộ dạng t.h.ả.m hại, cô hầu gái bên cạnh đỡ nàng dậy thì cô tát một cái.
“Cô Cố, cô hài lòng với cảnh tượng chứ?”
Người đàn ông khiêm tốn, nho nhã, ôn hòa như ngọc, nhàn nhã đó, tay khuấy chiếc cà phê trong tách, ung dung tự tại.
Cố Thời Dao cong mắt, cô gật đầu, tâm trạng rõ ràng hơn lúc nãy nhiều, ánh mắt cô Yến Thanh lập tức đổi: “Cảm ơn , Yến Thanh.”
Mắt Yến Thanh ánh lên ý : “Không gì, thể khiến cô Cố vui vẻ là vinh hạnh của .”
“Miệng ngọt bằng .”
Yến Thanh đương nhiên rõ mà Cố Thời Dao là ai, ngoài Đốc quân sẽ còn ai khác, nhớ cảnh tượng tối hôm đó, đôi mắt hồ ly của nheo : “Đốc quân nhiều ưu điểm.”
“Nhiều đến mấy cũng liên quan đến .”
“Cô rời khỏi Đốc quân ?”
Cố Thời Dao chống cằm bằng hai tay, nghiêm túc suy nghĩ trong lòng. Nghe thấy câu của Yến Thanh, tim Cố Thời Dao thắt , cô lộ vẻ kinh ngạc: “Yến Thanh, …”
“Tôi cô suy nghĩ , ?”
Lời Yến Thanh thốt , biểu cảm mặt Cố Thời Dao đổi liên tục, trong lòng cô ngay từ đầu quả thực ý định đó, nhưng hiện tại, cô chắc còn ý định đó nữa . “Xin , tạm thời ý định rời .”
Yến Thanh cúi đầu, chậm rãi nhếch môi: “Sau cô Cố bất kỳ khó khăn nào, thể đến tầng bốn cửa hàng bách hóa tìm . Nếu ở tầng bốn, cô thể gọi điện thoại liên lạc với .”
Yến Thanh đẩy một chiếc danh màu vàng về phía Cố Thời Dao. Cố Thời Dao cảm thấy vô cùng kinh ngạc hàng loạt hành động của Yến Thanh, hôm nay gặp chỉ là thứ hai, nhưng thái độ của Yến Thanh đối với cô khiến cô thấy khó hiểu. Cô hỏi nghi vấn trong lòng: “Yến Thanh, vì giúp ?”
Yến Thanh suy nghĩ sâu xa, khóe môi cong lên, ý càng sâu: “Có lẽ là trở thành tri kỷ của cô Cố.”
Cố Thời Dao: “…”