Hạ Cửu Thời cầm một tập tài liệu lên xem, tiếp tục : "Tất cả những đến tiệm t.h.u.ố.c mua thuốc, bất kể là ai, đều điều tra rõ lai lịch của họ. Thà g.i.ế.c nhầm, cũng bỏ sót một ."
"Từ bây giờ, điều động tất cả binh lính trong thành, lục soát ngóc ngách, tuyệt đối để Mộ Dực Thần rời khỏi Lịch Thành."
Phó quan vội vàng đáp lời: "Vâng, Đốc quân."
Rất nhanh đó, đội tuần tra và đội truy tìm nhận lệnh từ cấp , bộ Lịch Thành thiết lập cảnh giới nghiêm ngặt. Từng đội binh lính xuyên qua các ngõ ngách, bắt đầu cuộc tìm kiếm và bắt giữ ngừng nghỉ.
Sáng sớm ngày hôm , trời còn sáng, bên ngoài một màn sương mù mờ mịt. Lớp sương mỏng phủ lên các cửa hàng xa xa, tạo nên một vẻ bí ẩn mơ hồ.
Cố Thời Dao dậy sớm. Cô nấu cơm, ăn vài miếng đơn giản, đó xuống tầng một dọn dẹp sơ qua tiệm sườn xám. Dọn dẹp xong, cô gọi một chiếc xe kéo ở đầu phố, đến tiệm t.h.u.ố.c gần cô nhất.
Nhất Phẩm Đường là tiệm t.h.u.ố.c lớn nhất Lịch Thành, bên trong đủ loại d.ư.ợ.c liệu, cần lo lắng thiếu bất kỳ loại t.h.u.ố.c nào.
Cố Thời Dao cân nhắc kỹ đường . Cô xuống xe kéo, ngước tấm biển hiệu rồng bay phượng múa, điềm nhiên bước .
Thấy tiệm t.h.u.ố.c nhiều , Cố Thời Dao thẳng đến quầy. Ông chủ tiệm thấy đến, vội vàng chào hỏi: "Bà chủ Cố, cô đến ."
Cố Thời Dao thẳng mục đích của : "Chủ tiệm, kê cho ít t.h.u.ố.c Bắc thanh nhiệt giải độc."
Ánh mắt ông chủ tiệm nhanh chóng lóe lên một cái. Ông ho khẽ một tiếng, dường như đang nhắc nhở Cố Thời Dao điều gì đó.
Trước đó kỹ, khi đang , khóe mắt Cố Thời Dao liếc sang bên cạnh, phát hiện hai lính mặc quân phục đang về phía cô.
Ôi chao, lính tuần tra mai phục ở đây.
Cô lau nước mắt, giọng nhỏ nhẹ ấm áp: "Sáng nay thấy sắc mặt tím tái, nên vội vàng chạy đến mua thuốc. Trời Phật phù hộ, họ, cầu mong đừng xảy chuyện gì."
Nói xong, Cố Thời Dao cúi đầu, trong lòng thầm rủa, nó, kỹ thuật diễn của cô tuyệt đối là đầu Lịch Thành.
Ông chủ tiệm Nhất Phẩm Đường nhanh nhẹn gói t.h.u.ố.c xong, ông đưa gói t.h.u.ố.c cho Cố Thời Dao: "Cô chủ Cố, đây, mau về sắc t.h.u.ố.c , tính mạng họ cô là quan trọng nhất."
Cố Thời Dao thút thít vài tiếng, lau nước mắt, đưa tiền qua: "Thật ngại quá để ông chủ Vương chê , cảm ơn ông chủ Vương."
Cô , phát hiện một đàn ông mặc quân phục, giày da đang tiến về phía .
Cố Thời Dao ngước mắt lên, chỉ liếc một cái cúi đầu ngang qua .
Mạc Vân Thương liếc gói t.h.u.ố.c bắc cô đang cầm tay. Giọng vang lên lưng Cố Thời Dao, là hữu ý vô tình: "Cô chủ Cố, cô mua t.h.u.ố.c gì thế?"
Cố Thời Dao thấy khó chịu trong lòng, tiêu , cô giả vờ nữa. Cô , khóe mắt đỏ hoe: "Không vì họ mệnh khổ của , haiz."
Cố Thời Dao rõ ràng tiếp.
"Tôi sẽ đưa cô chủ Cố về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/doc-quan-cam-duc-da-rung-dong-roi-mo-duc-than-va-co-thoi-dao/chuong-004-vi-anh-ma-khoc-do-mat.html.]
Cố Thời Dao nghĩ thầm, nếu lúc mặt cô lộ vẻ hoảng loạn hoặc từ chối , những lính bên ngoài sẽ nhanh chóng xông bắt cô tù.
Cô gật đầu, : "Cảm ơn Mạc Trường quan, làm phiền ."
Cố Thời Dao lên xe của Mạc Vân Thương. Dọc đường , trong xe yên tĩnh, chẳng mấy chốc đến tiệm sườn xám Duyệt Sắc.
Mạc Vân Thương cầm gói t.h.u.ố.c bắc trong tay. Cố Thời Dao nghĩ, cùng cô tiệm, chẳng lẽ nghi ngờ cô ?
Mạc Vân Thương bước tiệm sườn xám, thấy vài chiếc sườn xám bày lộn xộn bàn, chiếc ghế dường như ai đó đá đổ, vẫn còn nghiêng đất dựng lên.
Cố Thời Dao cụp mắt xuống, khẽ khàng : "Tối qua đội tuần tra lục soát tất cả các cửa hàng con phố một lượt. Anh xem, là một cô gái yếu đuối, làm thể chống cự họ , tất cả sườn xám đều họ làm cho rối tung cả lên."
Mạc Vân Thương ngẩng đầu cánh cửa tầng hai đang đóng chặt, trầm tư.
Mộ Dực Thần ở lầu cảnh giác cao. Khi họ bước , trốn cánh cửa phòng ngủ tầng hai, sẵn sàng hành động.
Thấy Mạc Vân Thương ý định rời , Cố Thời Dao nhíu mày: "Mạc Trường quan, họ còn đang chờ sắc thuốc."
"Tôi giúp cô."
"Làm chứ," Cố Thời Dao đưa tay chặn đường Mạc Vân Thương, dường như sắp nữa: "Không Mạc Trường quan giúp, mà là sợ làm bẩn mắt Mạc Trường quan. Xấu nhà chẳng nên phơi bày, mạo hỏi một câu, Mạc Trường quan thấy xinh ?"
Mạc Vân Thương bối rối, hiểu mô tê gì: "?? Rất xinh ."
Cố Thời Dao cụp mắt xuống, lấy khăn tay lau khóe mắt, giọng nhẹ nhàng: "Không giấu gì , thà để khác đó là họ . Cậu kinh khủng, là một gã béo hơn trăm cân, cả ngày học hành gì, chỉ thích cờ bạc. Tối qua đến đây thực chất là để đòi tiền ."
Cố Thời Dao bất lực thở dài một : "Dù cũng là họ hàng trong nhà, thể thấy c.h.ế.t mà cứu . Haiz, ai bảo vớ một họ tệ hại như thế chứ, đây là mệnh ."
Cố Thời Dao lau nước mắt, thút thít nhỏ giọng.
Mạc Vân Thương thấy vẻ yếu đuối đáng thương của cô, an ủi thế nào: "Cô Cố, đừng , chuyện sẽ cách giải quyết thôi."
"Hôm nay cảm ơn Mạc Trường quan đưa về. Hôm khác em gái đến tiệm mua quần áo, nhất định sẽ giảm giá năm mươi phần trăm. Mạc Trường quan, xin phép lên sắc t.h.u.ố.c cho họ đây."
Cố Thời Dao xong bằng giọng nhỏ nhẹ, nhận lấy gói t.h.u.ố.c bắc từ tay Mạc Vân Thương, đầu , từng bước lên lầu.
Khi cô đến bậc thang cuối cùng, cô đầu , thấy Mạc Vân Thương lên xe.
Mộ Dực Thần chống tay lên cửa, khuôn mặt tuấn tú mang theo một vẻ sắc lạnh: "Xấu kinh khủng, còn là một gã béo? Cô dám những lời đó ?"
Cố Thời Dao chớp mắt, cảm thấy trí thông minh của thật đáng lo ngại: "Đây chẳng là để lừa ? Lẽ nào họ trai phong độ, tuấn tú bức ? E rằng xong câu đó, giây tiếp theo bắt ."
Cô dùng sức đẩy Mộ Dực Thần , nước mắt như chực trào: "Tôi bụng liều mạng mua t.h.u.ố.c cho , thế mà lời cảm ơn, còn dọa nạt ."
Mộ Dực Thần , giường, giọng cực kỳ lạnh lùng: "Xin ."