Ánh trăng mờ yếu ớt len lỏi qua từng tán cây rậm rạp, soi xuống lối mòn đầy lá khô và rêu phủ. Trong gian âm u của khu rừng, hai bóng đang cẩn trọng di chuyển từng bước.
Đó là Huy và Hoàn.
Cả hai lang thang trong rừng suốt mấy giờ liền, phương hướng, điểm đến. Tiếng côn trùng rả rích xen lẫn tiếng gió rít qua những cây mục ruỗng, khiến từng thở cũng trở nên nặng nề.
“Ê, Hoàn…” – Huy khẽ kéo tay bạn, mặt nhăn nhó.
“Cái gì?” – Hoàn cau mày, giọng đề phòng.
“Ờm… … buồn tè quá.”
Hoàn ngẩn vài giây, trợn mắt. “Giữa cái rừng đầy xác sống mà ông còn lo… tè?”
“Thì giờ! Nhịn nữa chắc nổ bàng quang mất…” – Huy rên rỉ, tay ôm bụng, mắt liếc ngang liếc dọc như sợ ai thấy.
Thấy bộ dạng khổ sở của bạn, Hoàn thở dài, gãi đầu.
“Thôi , ông , canh. Có gì la to lên.”
“Thiệt hả?!” – Mắt Huy sáng rực.
“Đi nhanh, kẻo đổi ý!”
Huy mừng rỡ, chạy lom khom một bụi cây gần đó. Vừa giải tỏa nửa chừng, bỗng tiếng lá khô kêu rào rạo phía xa. Hai cái bóng đen cao lớn đang lảo đảo bước từ gốc cây, đôi mắt đỏ rực như hai than hồng thẳng về phía Huy.
Một luồng lạnh toát chạy dọc sống lưng.
“Ơ... ơ... c.h.ế.t !”
Hai con thây ma gầm lên một tiếng, lao thẳng tới. Huy hoảng loạn kéo quần kịp, chạy bán sống bán c.h.ế.t về phía Hoàn.
“CHẠYYYY!!!”
Hoàn , hiểu chuyện gì thì thấy hai sinh vật ghê rợn đang rượt theo. Móng vuốt chúng cắm sâu xuống đất, mỗi bước chạy là một tiếng rít ghê .
“Trời ơi, ông chọc cái gì mà nó điên thế hả Huy?!”
“Tôi làm gì ! Tôi… chỉ mới tè thôi mà!!”
Hai cắm đầu chạy thục mạng qua từng bụi cây, dẫm nát cả lá khô chân. Tiếng gào của lũ ma càng lúc càng gần. Tim cả hai như vỡ tung.
Chạy mãi, chân rã rời, Huy đành khụy xuống bên gốc cây, thở hồng hộc.
“Không... chạy nổi nữa ...”
“Đứng dậy mau!” – Hoàn kéo tay bạn, nhưng muộn. Hai con ma kịp áp sát.
Một tiếng gầm vang lên.
Huy nghiến răng, hai mắt lóe lên tia dữ tợn. “Bọn khốn… ăn tao hả?! Được thôi!”
Trong khoảnh khắc liều lĩnh, nhặt lấy một cục đá to, ném thẳng mặt con ma đầu tiên. Tiếng “bốp” vang dội. Nó lùi , gào rít, nhưng kịp phản ứng thì Huy lao lên, hai ngón tay thọc thẳng hốc mắt của nó.
Máu đen phun như mực. Con quái vật đổ gục, quằn quại.
Con còn gầm lên điên cuồng, lao đến. Huy lùi, chỉ cúi xuống, nhặt thêm viên đá khác, đập liên hồi đầu nó. Từng tiếng “bịch... bịch...” vang lên, hòa với thở dồn dập.
Khi con thứ hai ngã xuống, Huy mới phịch xuống đất, mồ hôi đầm đìa.
“Đó... thấy ... mà... Không gì là thể!!” – Anh ha hả, giơ nắm đ.ấ.m lên trời.
Hoàn cách đó vài mét, bạn với gương mặt trắng bệch. “Ờ... ờ… ông đúng là… điên thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dinh-thu-ma-am-trong-khu-rung-toi/chuong-7-khong-gi-la-khong-the.html.]
“Điên gì mà điên, chỉ tự vệ thôi!” – Huy hất tóc, thở dốc, tựa gốc cây, nhắm mắt nghỉ.
Cùng lúc đó, ở một hướng khác của khu rừng…
Nam đang cắm đầu chạy như thể cả trăm con quỷ rượt lưng. Tiếng bước chân loạt xoạt và tiếng gào khàn khàn vẫn vang vọng phía .
Bà mai ngay lập tức được tôi luyện
“Trời ơi… thề, từ nay sẽ bao giờ cắm trại nữa!” – Anh thở, chửi.
Cành cây quất mặt, rát buốt. Nam dám dừng. Dù mệt đến mấy, vẫn chỉ cần dừng , sẽ thành bữa tối cho đám xác sống đó.
Đột nhiên, Nam khựng . Anh đầu . Ba con ma đang tiến đến, dáng xiêu vẹo nhưng tốc độ nhanh đến bất thường.
Nam rút trong balo một… đèn pin.
“Ha! Bọn mày sợ ánh sáng đúng ? Tao xem phim !”
Anh bật đèn, chiếu thẳng mắt bọn chúng. Ánh sáng trắng rực phản chiếu trong đêm. Mấy con ma gào lên, lùi vài bước. Nam nhếch mép:
“Thấy , hiệu quả liền!”
niềm vui chỉ kéo dài vài giây. Bọn chúng đột nhiên gầm lên, lao tới nhanh hơn cả lúc .
“Ơ cái đèn khốn kiếp !!”
Nam hoảng hồn, đầu chạy tiếp, tim đập thình thịch. Trong tuyệt vọng, lôi một cây thánh giá bằng đồng – thứ mà Huy từng mua mạng với lời quảng cáo:
“Xua đuổi thế lực tà ác chỉ với một cú vung tay!”
Nam hét lên:
“Lại đây! Xem cây thánh giá trăm ngàn của tao mạnh đến cỡ nào!”
Ba con ma chỉ gầm to hơn, như thể đang nhạo. Chúng lao đến. Nam ném thánh giá , la lên:
“Khi nào tao về , bố mày đánh giá một !!”
lúc , phía tiếng gọi:
“Nam! Ở đây!!”
Anh ngẩng đầu, thấy hai bóng quen thuộc — Huy và Hoàn — đang ở phía xa, vẫy tay. Mừng rỡ, Nam hét lớn:
“Cầm dép lên mà chạy!!!”
Cả ba đồng loạt lao . Sau lưng, tiếng gào thét của lũ ma vang vọng như sóng trào. Phía , một cây cầu gỗ cũ kỹ vắt ngang con suối sâu hiện . Gió thổi làm cầu đung đưa dữ dội.
“Qua cầu nhanh lên!” – Hoàn hô.
Ba lao lên, ván cầu rung lên từng hồi. Những tấm ván mục phát tiếng “rắc rắc” đáng sợ. Khi cả ba qua nửa cầu, Huy ngoái — lũ ma bám đến đầu cầu, móng vuốt cắm sâu ván gỗ.
“Chết tiệt!” – Nam gào.
Cả ba tăng tốc, chân chạm đến bờ bên thì cầu gãy rầm một tiếng. Những tấm ván gỗ rơi xuống, kéo theo tiếng thét ghê rợn của đám ma rơi xuống vực nước đen ngòm bên .
Cả ba vật đất, thở hổn hển. Một lúc , Huy bật , dang tay ôm chặt hai bạn.
“Ha ha! Thấy ! Tôi mà… Không gì là thể!”
Hoàn thở dài, vỗ vai bạn. “Ừ, chỉ là… làm ơn đừng để khởi đầu bằng vụ tè nữa.”
“Ờ… chuyện đó thì… khó.” – Huy gãi đầu, trừ.
Ba cùng , giữa màn đêm lạnh giá. Phía xa xa, trong bóng rừng đen thẳm, một cánh chim đen chao qua, và ở tận cùng con suối, nơi ánh trăng phản chiếu mờ ảo, một bóng dáng cao gầy đang quan sát họ, im lặng như tượng đá.