Dinh Thự Ma Ám Trong Khu Rừng Tối - Chương 5: Không Việc Gì Phải Sợ

Cập nhật lúc: 2025-10-21 05:13:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió đêm rít qua những tán cây, mang theo mùi ẩm lạnh và vị tanh của lá mục. Ánh trăng lấp ló qua kẽ lá, yếu ớt đến nỗi đủ soi rõ con đường mặt. Từng bước chân dẫm lên lớp đất ướt sũng, tiếng động vang lên khẽ khàng nhưng trong tai vang rền như tiếng sấm.

 

“Lạ thật…” – thì thầm. – “Cả bọn cùng chạy về một hướng cơ mà, giờ chỉ còn thế ?”

 

Tôi cố gắng nhớ – tiếng la hét, tiếng chân đập rầm rập, tiếng gào thét man dại của những con ma đuổi phía . Trong hỗn loạn, lẽ ai đó rẽ hướng, hoặc lạc từ lúc nào .

 

“Thôi kệ… việc bây giờ là tìm họ khi đám đó bắt .” – nhỏ với chính , siết chặt cành cây đang cầm trong tay.

 

Cuộc chạm trán bất ngờ

 

Tiếng lá xào xạc bất ngờ vang lên ở phía xa. Tôi ngoắt , đưa cành cây lên , thủ thế. Bóng tối giăng kín, thấy rõ thứ gì đang chuyển động trong bụi rậm.

 

Sột… soạt…

Bà mai ngay lập tức được tôi luyện

 

Tôi nín thở, mắt căng . Cái bóng đó… đang tiến gần.

 

Tôi khẽ lùi một bước, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Một nhịp… hai nhịp… Rồi bất ngờ, một thứ gì đó bật khỏi bụi cây!

 

Tôi giật bắn, cành cây trong tay khẽ run — nhưng nhận đó chỉ là một con thỏ nhỏ.

 

“Trời đất… làm giật cả .” – thở dài, khẽ gượng.

 

kịp bình tâm, — và đụng một thứ gì đó lạnh toát.

 

Trước mặt là một con ma.

 

Cơ thể nó gầy gò, da xám nhợt, đôi mắt đỏ rực lóe sáng trong bóng tối. Mùi hôi thối nồng nặc lan quanh nó khiến suýt nôn.

 

Tôi giơ cành cây lên, đưa tư thế thủ.

 

Con ma cũng nghiêng đầu, khẽ hạ thấp , chuẩn .

 

Cả hai chúng – bốn mắt . Không khí đặc quánh , chỉ còn tiếng tim đập trong lồng ngực.

 

Tuy nó vẻ yếu, nhưng dám khinh suất. Tôi từng đối đầu trực tiếp với loài sinh vật , và linh cảm mách bảo rằng nó đơn giản như vẻ ngoài.

 

Một phút trôi qua. Không ai cử động.

 

Thêm một phút nữa. Cả hai vẫn nguyên như hai bức tượng đá.

 

Cuối cùng, con ma nhếch mép, cất giọng khàn khàn:

 

“Này… ngươi định chờ đến bao giờ mới đánh hả?”

 

Nó chỉ tay về phía . Và chính khoảnh khắc đó, thấy rõ sơ hở.

 

Tôi lao lên, như một mũi tên bật khỏi dây cung.

 

“Chết tiệt!” – con ma kịp phản ứng, lưỡi cành cây gỗ quất mạnh nó.

 

Một cú chém, một tiếng rít xé gió.

 

Con ma xoay vòng, ngã nhào xuống đất, bất động.

 

Tôi thở dốc, tay vẫn nắm chặt cành cây.

 

“Không là ăn may do nó yếu nữa…” – thầm nghĩ. – “Chắc đề cao mấy con quá .”

 

Tôi dùng sợi dây rách buộc chặt hai tay nó , chờ nó tỉnh dậy để tra hỏi. trong đầu vẫn dấy lên cảm giác bất an – thứ diễn quá dễ dàng.

 

Gặp Hoàn

 

Ở một hướng khác trong khu rừng, Huy vẫn đang chạy loạn giữa đêm tối. Mồ hôi túa ướt đẫm, thở dồn dập.

 

“Thoát … may quá.” – khẽ , tựa cây thở hổn hển.

 

“Giờ làm đây…? Nếu cứ loanh quanh thế , sớm muộn cũng tóm mất…”

 

Anh vò đầu, hoang mang. khi kịp nghĩ thêm, tiếng sột soạt vang lên.

 

“Cái… cái gì !?” – Huy giật , lùi , cành cây trong tay run lên.

 

Âm thanh càng lúc càng gần, từ trong bóng tối, một hình dáng lao với tốc độ kinh hoàng.

 

Huy hét lên, quỳ sụp xuống đất:

 

“Đừng ăn thịt ! Làm ơn, dai lắm, ăn ngon !”

 

Giọng nhẹ vang lên:

 

“Cậu đang , Huy?”

 

“...Hể?”

 

Huy mở mắt — và thấy Hoàn đang mặt, lấm lem bùn đất nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.

 

“Hoàn!? Là thật !?” – Huy bật , lao tới ôm chầm lấy bạn. – “Trời ơi, tưởng tụi nó bắt chứ!”

 

Hoàn khẽ , vỗ vai bạn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dinh-thu-ma-am-trong-khu-rung-toi/chuong-5-khong-viec-gi-phai-so.html.]

 

“Tôi cũng mừng vì còn sống. Mà thật, nếu nhờ may mắn, chắc cũng còn gặp ai nữa .”

 

“Cậu trốn bằng cách nào ?” – Huy hỏi, mắt vẫn đỏ hoe.

 

Hoàn thở dài:

 

“Trong lúc hai con ma chuyện, lén bò cửa sổ chạy thẳng rừng. Chạy đến khi kiệt sức thì… gặp đang quỳ van xin giữa đường đấy.”

 

“Ờ… chuyện đó… tại tưởng ma.” – Huy ngượng ngùng gãi đầu.

 

Cả hai bật khẽ. Tiếng ngắn ngủi nhưng đủ làm tan phần nào nỗi sợ.

 

“Chúng nên ở đây lâu.” – Hoàn nghiêm giọng. – “Phải tìm Nam và A Hất, nhanh chóng rời khỏi khu rừng .”

 

“Ừm… đúng.” – Huy lau nước mắt, gật đầu. – “Đi thôi.”

 

Trong hang đá lạnh lẽo

 

Ở một góc khác của khu rừng, Nam thu trong một hang nhỏ, thở yếu ớt.

 

Hai tay quấn quanh đầu gối, đầu cúi thấp, mệt mỏi và hoang mang.

 

“Giờ nên làm gì đây…?” – tự hỏi. – “Ra ngoài tìm họ… chờ họ tìm ?”

 

Ý nghĩ thứ hai thật dễ chịu, nhưng lý trí bảo rằng đó là điều thể. Trong khu rừng , nếu dừng , nghĩa là chết.

 

“Không thể ở mãi đây …” – Nam nhỏ, ánh mắt trĩu nặng.

 

ý nghĩ về việc ngoài khiến tim co thắt. Hình ảnh con ma khổng lồ vẫn còn in hằn trong tâm trí — đôi mắt lạnh lẽo, tiếng gầm ghê rợn…

 

“Không… gặp thứ đó nữa …”

 

Anh nhắm mắt, cố gạt nỗi sợ. “ nếu chúng khứu giác như trong sách , sớm muộn gì chúng cũng tìm thấy thôi.”

 

Nam ngẩng đầu lên vòm hang ẩm ướt, nước nhỏ giọt tí tách xuống nền đất. Trong bóng tối, ký ức cũ bất chợt ùa về, như một ngọn đèn nhỏ le lói giữa đêm tăm tối.

 

Hồi ức

 

Ngày , Nam chỉ là một học sinh gầy gò, yếu ớt. Cậu thường bắt nạt giờ học, và một dám phản kháng.

 

“Ê, tao bảo mày mang tiền đây mà!”

 

Một cú đá giáng mạnh .

 

“Tôi… …”

 

“Không ?!” – bọn chúng đá, từng cú, từng cú, đau đến mức nước mắt trào .

 

“Dừng ngay!” – một giọng vang lên.

 

Bọn côn đồ . Trước mặt chúng là Huy, Hoàn và A Hất.

 

“Liên quan gì đến mấy đứa bay?” – tên đầu sỏ gằn giọng.

 

“Liên quan chứ. Cậu là bạn tụi .” – Huy tiến lên, ánh mắt lạnh như băng.

 

Trận ẩu đả diễn nhanh chóng. Dù thương nhẹ, nhưng cuối cùng bọn bắt nạt bỏ chạy, chửi rủa.

 

Nam kéo dậy. Hoàn chìa tay , :

 

“Không chứ? Sao để đánh te tua ?”

 

“Tại… tớ yếu nên…” – Nam cúi đầu.

 

“Yếu thì tham gia nhóm tụi tớ .” – A Hất toe. – “Ba đánh một, ai dám bắt nạt?”

 

“Thật… ?” – Nam hỏi, ngạc nhiên.

 

“Đương nhiên !” – Huy đáp. – “Nếu ai dám đụng , bọn tớ sẽ đập chúng còn răng mà ăn cháo.”

 

Từ ngày , Nam còn bắt nạt nữa.

 

Lần đầu tiên trong đời, cảm thấy bạn thật sự.

 

Ký ức đến nay vẫn còn in đậm trong lòng Nam, như ngọn lửa nhỏ thắp sáng những ngày đen tối nhất.

 

Quyết tâm

 

Nam mở mắt. Ánh sáng mờ nhạt lọt qua khe đá chiếu lên khuôn mặt .

 

“Bọn họ cứu năm đó…” – khẽ , giọng trầm nhưng kiên định. – “Giờ đến lượt trả ơn.”

 

Anh dậy, phủi đất bám , siết chặt nắm tay. Nỗi sợ dần nhường chỗ cho quyết tâm.

 

“Được … xuất phát thôi.”

 

Gió thổi mạnh, làm tung mái tóc rối bù của . Ánh trăng mây che khuất, để khung cảnh chìm trong tăm tối. , bước chân Nam còn run rẩy nữa.

 

Anh cầm chặt cành cây, thẳng về phía sâu trong rừng — nơi tiếng gió gào và tiếng gầm gừ của đám ma vẫn đang vọng , mơ hồ và rùng rợn.

Loading...