Tiếng gió rít qua những tán cây già cỗi. Mùi ẩm mục của rêu, đất và lá khô len lỏi từng thở, nặng nề và lạnh buốt. Tôi khẽ bước qua một cây đổ, tay vẫn cầm chặt thanh d.a.o găm nhỏ — thứ vũ khí duy nhất còn .
“Lạ thật…” – lẩm bẩm. – “Rõ ràng cả bọn cùng chạy về phía cơ mà. Sao bây giờ chỉ còn thế ?”
Tôi dừng , hít sâu. Chỉ tiếng gió và tiếng chim đêm vẳng lên từ xa, thi thoảng là âm thanh sột soạt của lá khô dẫm nát.
“Thôi kệ.” – tự , cố giữ bình tĩnh. – “Việc bây giờ là tìm mấy … khi mấy con ma tìm .”
Nói thế thôi chứ lòng cũng chẳng yên . Từng bước giữa rừng, luôn cảm giác như hàng trăm cặp mắt vô hình đang chằm chằm từ trong bóng tối.
Tiếng động lạ
“Nam? Hoàn? A Hất? Có ai ?” – gọi khẽ, giọng run run, sợ rằng tiếng sẽ thu hút những thứ nên đến.
Không ai trả lời. Chỉ gió hú qua những cây già, rờn rợn như tiếng ai rên.
Tôi bước thêm vài bước, khẽ gọi.
Đột nhiên, sột… soạt…
Tôi giật nảy, tim đập thình thịch. Tiếng đó… ngay gần đây!
Tôi xoay , thủ sẵn d.a.o găm, mắt lia quanh. Bụi cây phía lay động, một bóng đen nhỏ lao .
Là… một con thỏ.
Tôi thở hắt , khẽ : “Làm hết hồn… chỉ là mày thôi ?”
Chưa kịp buông lỏng, định bước tiếp — và đụng một thứ gì đó lạnh toát.
Ngước lên.
Trước mắt là một con ma.
Da nó xám ngoét, đôi mắt đỏ rực như than hồng, thở phả mùi tanh ngòm. Đôi tay khô khốc run rẩy, nhưng ánh mắt thì tràn đầy sát khí.
Tôi nuốt khan.
“Ta là—” con ma mở miệng, giọng khàn đặc như đá nghiến.
Bà mai ngay lập tức được tôi luyện
“Thôi khỏi tự giới thiệu!” – hét lên, cắm đầu chạy.
Sau lưng, tiếng gào của nó vang vọng, ghê rợn đến mức khiến từng sợi lông gáy dựng .
Thoát hiểm trong gang tấc
Tôi chạy như điên, tiếng bước chân nặng nề của con ma vang lên sát phía . Tiếng thở khò khè của nó mỗi lúc một gần.
Phía , một bụi cỏ rậm. Tôi lao , ép sát đất, cố nín thở.
“Sột… sạt…”
Con ma dừng ngay gần đó. Tôi thể thấy tiếng móng tay nó cào xuống đất, tiếng nó lẩm bẩm:
“Lạ thật… thấy ở đây mà…”
Tôi nhắm mắt, tim đập như trống. Một giây… hai giây… im lặng.
Một lúc , tiếng bước chân nó xa dần.
Tôi thở phào, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng: “Thoát … may thật.”
Vừa định dậy, chợt tiếng gì đó nặng nề phía .
Tôi — và tim như ngừng đập.
Một con ma khác, to gấp đôi con ban nãy, đang chắn mặt . Cơ bắp nó cuồn cuộn, cao gần hai mét, đôi mắt sâu hoắm, ánh như nghiền nát thứ.
“Chết tiệt… chánh vỏ dưa gặp vỏ dừa thật .” – lẩm bẩm, chạy thụt mạng.
Con ma gầm lên, cúi nhặt một hòn đá to bằng nắm đấm, lùi một bước, vung tay như vận động viên ném lao.
“Chết tiệt thật!”
Tôi kịp thấy hòn đá vẽ một đường cong trong trung. Trong khoảnh khắc sống chết, phát hiện bên cạnh là một cái hố nhỏ, giống lỗ chui của thú rừng. Không kịp nghĩ nhiều, lao đó.
“Vút!”
Viên đá sượt qua sát lưng , đập cây tạo nên một tiếng “rầm” khô khốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dinh-thu-ma-am-trong-khu-rung-toi/chuong-4-lac-nhau-trong-khu-rung-toi.html.]
Bên trong hố tối đen, ẩm ướt, nhưng ít … còn sống.
Hoàn – kẻ may mắn tạm thời
Trong khi đang chạy thục mạng ngoài , thì Hoàn – gã bạn đồng hành của – đang ung dung trốn trong một căn nhà bỏ hoang giữa rừng.
Ngôi nhà nhỏ, tường gỗ mục nát, cửa sổ vỡ vụn, mùi mốc xộc thẳng mũi. Hoàn nấp đống rơm khô, nín thở, tim đập thình thịch.
“Chắc tụi nó đây …” – tự trấn an, miệng lẩm bẩm cầu nguyện.
ông trời hình như thích kẻ may mắn quá lâu. Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở .
Hai bóng đen to lớn bước .
Hai con ma.
Hoàn tái mặt, cố im như chết. Hai con ma dừng , khịt khịt mũi.
“Mày ngửi thấy gì ?” – một con hỏi.
“Có… hình như mùi sống trong đống rơm .” – con đáp.
“Vậy mở xem thử .”
Ngay khoảnh khắc tay chúng chạm đống rơm, một tiếng “phựt!” vang lên — đống rơm tung , và Hoàn chạy mất dạng.
Hai con ma , ngu ngơ hỏi:
“Ơ… ?”
“Chắc… tan biến chăng?”
Chúng gãi đầu, cùng hề hề – nụ méo mó đến nỗi nếu chứng kiến, chắc cũng chẳng dám theo.
Trong bóng tối
Còn , khi bò khỏi cái hố ẩm mốc , lạc .
Trời bắt đầu tối sầm , chỉ còn ánh trăng yếu ớt len qua tầng lá dày đặc. Mỗi bước chân đều kèm tiếng lá khô kêu răng rắc.
Tôi , chậm rãi, cố nhớ hướng cũ, nhưng thứ quanh đều giống — một mê cung khổng lồ bằng cây và sương mù.
Đột nhiên, một âm thanh nặng nề vang lên phía .
Tôi . Một con ma nữa đang cách vài mét. Ánh trăng rọi lên thể nó, lộ những vết nứt nẻ da, và một thứ chất lỏng sền sệt đen sẫm đang nhỏ xuống đất.
Nó tấn công ngay. Chỉ đó, chằm chằm.
Tôi nheo mắt, bình tĩnh :
“Ngươi… định đuổi ?”
Nó khẽ nghiêng đầu, giọng khàn đặc:
“Ngươi… chạy ?”
Tôi nhún vai:
“Tại làm thế?”
Con ma ngẩn . Ánh mắt nó thoáng d.a.o động.
Tôi tiến một bước, tiếp:
“Nè, ngươi thấy mấy bạn của ?”
“Hứ… thấy cũng .” – nó gằn giọng, đôi vai run lên, dường như sợ hãi chính giọng của .
Tôi khẽ , nụ khiến khí xung quanh như lạnh hơn vài độ:
“Vậy … thế thì chỉ còn cách bắt ngươi khai thôi.”
Ánh trăng phản chiếu lưỡi d.a.o găm. Gió thổi mạnh hơn, lá cây rơi xào xạc như tiếng thì thầm của rừng sâu.
Đêm , tiếng gào thét vang vọng suốt khu rừng.
Không ai chuyện gì xảy .
Chỉ rằng — khi bình minh lên, mặt đất đầy lá rụng, những vết trượt dài của móng vuốt, và một hàng dấu chân loạng choạng… về phía bóng tối sâu thẳm hơn.