Dinh Thự Ma Ám Trong Khu Rừng Tối - Chương 3: Khu Rừng Bị Lãng Quên

Cập nhật lúc: 2025-10-21 05:10:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bầu trời xám chì, phủ kín bởi tầng mây nặng nề như sắp đổ mưa. Con đường mòn uốn lượn dẫn chúng đến một vùng núi phủ rêu, nơi cánh rừng âm u vươn lên sừng sững như một bức tường xanh thẳm.

 

Chúng chân núi, lặng lên.

 

“Đây... là khu rừng mà chúng đang tìm ?” – Nguyễn Nam ngập ngừng, giọng lộ rõ sự hoang mang.

 

“Ừm… hình như là nó đấy.” – Minh Hoàn đáp, cố tỏ bình tĩnh, nhưng đôi mắt giấu vẻ nghi hoặc.

 

Tôi ngước hàng cây mặt – những cổ thụ cao vút như chọc thủng tầng mây. Mỗi chiếc lá đen sẫm như hun khói. Không khí đặc quánh, lạnh buốt như thể ẩm của đất thấm từng thớ da.

 

… hình như nó khác với trong ảnh thì .” – , khẽ cau mày.

 

“Khác á? Khác quá chứ! Trông nó chẳng giống nơi du lịch chút nào. Hay là… chúng về thôi?” – Ngô Huy run run lên tiếng, mắt đảo qua giữa cánh rừng tối đen.

 

“Đồ ngốc! Đã cả trăm cây đến đây về ?” – Hoàn bật , giọng cứng cỏi nhưng tay vẫn nắm chặt quai balô đến trắng bệch.

 

Nam cúi mặt, đẩy nhẹ gọng kính, cố giữ giọng trầm tĩnh:

 

“Hoàn đúng. Chúng mất công đến đây , thể tay trắng về .”

 

“Ít nhất cũng tìm thứ gì đó… cho đáng chứ.” – Hoàn , dẫu thở khẽ run.

 

Nam nhún vai, như vẻ cao thượng:

 

“Thế các cứ . Tớ ở ngoài canh cho.”

 

“Hả?! Ai chơi kiểu đó?” – cả Hoàn và Huy đồng thanh.

 

“Không thể về tay trắng ?” – Hoàn nghiêng đầu, nửa miệng.

 

Nam đáp nhanh, giọng lắp bắp:

 

“Ờ thì… đúng là thế… nên tớ mới bảo mấy , tớ ngoài canh còn gì…”

 

“Canh cái đầu ! Ai ngu mà một giữa cái nơi đáng sợ thế ?” – Huy trợn mắt, kéo áo Nam.

 

Ba cãi chí chóe, chẳng ai chịu nhường ai. Tôi chỉ thở dài.

 

“Thôi, đủ . Nam, ông là háo hức nhất với chuyến còn gì. Đừng giả bộ nữa.”

 

“Tớ—tớ háo hức gì chứ!” – Nam phản đối yếu ớt.

 

“Thật ? Vậy tại balô của to nhất nhóm?” – nheo mắt, cố giấu nụ .

 

Cả nhóm im phăng phắc. Huy cái túi của Nam bật khanh khách:

Bà mai ngay lập tức được tôi luyện

 

“Ờ ha, đúng là như mang cả tủ đồ theo !”

 

“Đó là vì… tớ chuẩn chu đáo thôi! Dù cũng tính đến tình huống khẩn cấp chứ!” – Nam gân cổ cãi, tai đỏ bừng.

 

“Vậy nghĩa là cũng sẽ cùng bọn tớ .” – , nhạt.

 

Nam thở dài, vai rũ xuống. “Haa… thôi. nếu chuyện gì thì đừng trách tớ cảnh báo nhé.”

 

“Rồi , hùng quá mất.” – Hoàn vỗ vai Nam. – “Chuẩn đồ xong ? Xuất phát thôi nào!”

 

1. Bước Vào Rừng

 

Con đường mòn dẫn rừng hẹp và đầy rễ cây ngoằn ngoèo. Ánh sáng từ mặt trời nuốt chửng dần khi chúng bước sâu trong. Mỗi bước chân đều vang lên tiếng “sột soạt” khô khốc của lá mục.

 

“Đi bao lâu mà ngã ba .” – dừng , chỉ về phía .

 

“Đi bên trái .” – Nam . – “Tay thuận của tớ là bên trái, chắc là hướng đó hơn.”

 

“Lý do gì kỳ quặc thế.” – bật , nhưng cũng gật đầu. – “Thôi, cứ theo .”

 

Chúng rẽ trái. Rừng ngày càng tối. Không gian im ắng đến mức tiếng nhịp tim dường như vang lên trong lồng ngực.

 

Thêm một quãng nữa… một ngã ba khác hiện .

 

“Hể? Lại nữa?” – Huy , giọng căng thẳng.

 

“Vậy giờ bên cho cân bằng.” – đề nghị.

 

Không ai phản đối. Chúng men theo con đường mới, cho đến khi cảnh tượng mắt khiến cả bọn c.h.ế.t lặng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dinh-thu-ma-am-trong-khu-rung-toi/chuong-3-khu-rung-bi-lang-quen.html.]

2. Nghĩa Địa Giữa Rừng

 

Giữa những hàng cây thưa dần, một đất trống hiện . Hàng chục bia mộ nghiêng ngả, rêu xanh phủ kín, chen chúc trong sương mù dày đặc. Không gian lạnh lẽo đến mức thở biến thành khói trắng.

 

“Cái… quái gì thế …” – Huy lắp bắp, nuốt khan.

 

“Giờ đây?” – Nam , mắt rời khỏi tấm bia nứt nẻ mặt. – “Muốn tiếp thì qua chỗ thôi.”

 

“Hay… . Giờ còn kịp đấy.” – Huy đề nghị, giọng nhỏ xíu.

 

Hoàn bặm môi: “Chưa gì sợ ?”

 

“Ai tớ sợ?! Tớ chỉ lo mấy sợ thôi!” – Huy cãi, dù mặt trắng bệch.

 

“Vậy thì !” – Hoàn nheo mắt.

 

“Không, , hùng ạ.”

 

Hai cãi , tiếng vọng vang khắp nghĩa địa, khiến bầu khí càng thêm nặng nề.

 

Nam cau mày, đẩy kính:

 

“Im lặng chút ! Ồn ào quá.”

 

“Ơ? Không nhát nhất ?” – Hoàn trêu.

 

Nam lúng túng: “Tớ… chỉ bảo là nên cẩn thận thôi.”

 

“Thế thì chứng minh . Đi !”

 

“Không cần.” – chen ngang. – “Mấy cứ đó mà cãi, tớ .”

 

Nói , bước thẳng về phía , giữa những tấm bia nghiêng ngả.

 

3. Thứ Dưới Lòng Đất

 

Cả nhóm im thin thít, chỉ tiếng bước chân của lạo xạo lớp lá khô. Mùi đất ẩm và rỉ sét xộc lên nồng nặc. Phía , họ bắt đầu bước theo, sát lưng như một bầy mèo con sợ bóng tối.

 

“Nè, A Hất… đừng bỏ bọn tớ nhé.” – Huy run rẩy .

 

“Yên tâm . mấy thể… bớt bám tớ ?” – khẽ, cố gỡ tay Nam đang nắm chặt áo .

 

“Không . Phải tới khi qua khu .”

 

Rồi đột nhiên, Nam khựng , giọng trầm hẳn xuống:

 

“Khoan … các thấy gì ?”

 

“Nghe… gì cơ?” – Hoàn hỏi, mặt căng thẳng.

 

“Tớ thấy tiếng… cào đất.”

 

Không khí lập tức đóng băng. Mọi im. Tôi lắng tai, và đúng như Nam tiếng gì đó đang di chuyển lớp đất.

 

Soạt… soạt… soạt…

 

Âm thanh càng lúc càng gần. Tôi hít sâu, tay nắm chặt con d.a.o gấp mang theo.

 

“Ra .” – lớn, giọng vang vọng giữa nghĩa địa. – “Ta ngươi đang ở đây.”

 

“A Hất! Cậu đang cái gì thế?!” – Huy hoảng hốt.

 

Một giọng trầm khàn vang lên từ đó:

 

“Hô… ngờ phát hiện nhanh như . Xem ngươi tầm thường như bọn nghĩ.”

 

Giọng rõ là nam nữ, vọng lên như từ lòng đất.

 

Rồi… sột soạt—sột soạt—sột soạt!

 

Những bàn tay khô quắt, xám ngoét từ mộ bật lên, bấu mặt đất. Những khuôn mặt mục rữa, hốc mắt trống rỗng dần trồi theo.

 

“Chạy!!!” – hét lên.

 

Không ai bảo ai, cả nhóm lao đầu bỏ chạy. Tiếng chân dẫm lên lá khô, tiếng hét, tiếng thở hổn hển hòa lẫn . Sau lưng, những tiếng rên rỉ u uẩn vang lên như tiếng than từ địa ngục.

 

Chúng cứ chạy, chạy mãi, cho đến khi nhận – mỗi một hướng khác .

Loading...