Dinh Thự Ma Ám Trong Khu Rừng Tối - chương 2: Sự Khởi Đầu Của Những Bí Ẩn

Cập nhật lúc: 2025-10-21 05:07:42
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối thứ bảy, khí trong quán cà phê nhỏ cuối phố tràn ngập tiếng rộn ràng. Bên ngoài, đèn đường hắt ánh vàng xuống vỉa hè ẩm ướt cơn mưa chiều, phản chiếu lấp loáng như hàng ngàn con đom đóm đang dạo chơi.

 

Bên trong quán, một nhóm bốn bạn tụ tập quanh chiếc bàn tròn sát cửa kính — nơi họ vẫn thường mỗi khi chuyện quan trọng cần bàn. Trên bàn là bốn ly cà phê còn bốc khói và một chiếc laptop cũ kỹ, màn hình sáng lấp lánh trong ánh đèn mờ.

 

“Rồi, hè ?” – Ngô Huy, hoạt náo nhất nhóm, chống cằm , giọng đầy hứng khởi. “Nghỉ hè thì tất nhiên biển chứ! Cát trắng, sóng xanh, nắng vàng — thôi là thấy mát .”

 

Nguyễn Nam nhấp một ngụm cà phê, giọng trầm và điềm đạm như khi:

 

“Năm ngoái chúng biển còn gì. Chẳng lẽ năm nào cũng lặp một kiểu?”

 

“Thì ?” – Huy phản bác liền, tay vung mạnh như thể đang thuyết trình cho cả thế giới. “Đi nữa cũng mà. Cậu lúc nào cũng nghiêm túc, chẳng tí m.á.u phiêu lưu nào cả. Thế nên đến giờ vẫn ế đấy!”

 

Nam nhướng mày, Huy bằng ánh mắt bất lực.

 

“Câu đó… liên quan gì đến việc biển , Huy?”

 

“Thì… thì liên quan lắm, nhưng đúng là sự thật còn gì!” – Huy bật , gãi đầu, trong khi cả bàn bật theo.

 

Người duy nhất vẫn im lặng là Minh Hoàn — kẻ mệnh danh là “thánh ý tưởng điên rồ” của nhóm. Cậu đang xoay xoay chiếc ghế, mắt dán màn hình laptop cũ như đang đào bới trong một mỏ vàng dữ liệu nào đó. Một lúc , Hoàn hắng giọng bằng giọng nghiêm túc bất thường:

 

“Hai đúng là ngây thơ. Nghỉ hè mà chỉ nghĩ đến tắm biển thì quá tầm thường. Tớ thứ thú vị hơn nhiều.”

 

“Thứ gì?” – cả Huy và Nam đồng thanh hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

 

Hoàn thẳng dậy, đan tay ngực, giọng đầy kịch tính:

 

“Ngày xưa, khi con máy sưởi, họ rừng sâu tìm củi giữa mùa đông lạnh giá. khu rừng chỉ cây cối và tuyết. Người kể rằng những thứ ẩn nấp trong bóng tối, luôn chờ đợi kẻ dám bước chân . Một là một đánh cược cả tính mạng.”

 

Huy tròn mắt, còn Nam thì nhướn mày đầy chán nản.

 

“Để tớ đoán xem,” Nam , giọng đều đều, “ý tìm thấy một khu rừng ‘ma ám’ nào đó mạng, đúng ?”

 

Hoàn cau mày, bực bội: “Cậu thể để tớ hết câu ?”

 

“Cậu mà dính đến mấy chuyện huyền bí là ba tiếng hết,” Nam đáp. “Tớ rảnh để kể hết truyền thuyết .”

 

Tôi — Vương Thiên, kể chuyện, chỉ quan sát ba đứa bạn tranh luận. Hoàn lúc đang gõ vài dòng lệnh bàn phím, xoay laptop để cùng xem. Màn hình hiện lên một tấm ảnh cũ, nhòe — là một khu rừng rậm rạp, cây cối đan xen tạo thành một màn đen dày đặc.

 

“Đây,” Hoàn , mắt sáng rực, “là Khu Rừng Tối. Một nơi gần như bao giờ ánh sáng lọt .”

 

Huy nghiêng đầu, nhăn mặt: “Chỉ là một khu rừng thôi ? Không nhà hoang, nghĩa địa, cũng chẳng truyền thuyết rùng rợn gì ?”

 

“Nhà hoang chán ,” Hoàn đáp. “Đi vài vòng là hết, chẳng gì mới. Còn rừng thì rộng lớn, bí ẩn, ai gì trong đó. Cậu thấy kích thích hơn ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dinh-thu-ma-am-trong-khu-rung-toi/chuong-2-su-khoi-dau-cua-nhung-bi-an.html.]

 

Nam chống cằm: “Rồi ai là khám phá nhà ma’, để chủ nhà đuổi và cảnh sát hộ tống về đồn nhỉ?”

 

Không khí bỗng im bặt. Cả bàn Hoàn. Cậu khẽ ho, mặt tái.

 

“Ờ… chuyện đó là một tai nạn nhỏ thôi. Ít nhất, chúng rằng nên đột nhập nhà khác lúc nửa đêm, đúng ?”

 

Tôi bật , gật đầu. “Tai nạn nhỏ ? Cậu quên ánh mắt của ông cảnh sát khi chúng mới mười bảy tuổi ?”

 

“Thôi nào,” Hoàn giơ tay cản, “chuyện cũ bỏ qua . Dù gì là rừng mà — ai sống giữa rừng chứ?”

 

Nam nhíu mày. “Vậy tại gọi là Khu Rừng Tối?”

 

“À…” – Hoàn hạ giọng, xoay màn hình cho thấy một bức ảnh khác: một tấm chụp từ cao, phủ đầy mây mù.

 

“Nghe ánh sáng thể xuyên qua lớp mây dày đặc bao phủ khu rừng . Người dân địa phương tin rằng những đám mây tồn tại suốt hàng trăm năm, bao giờ tan. Có bảo bên rừng là một thế giới khác — một nơi mà mặt trời bao giờ mọc.”

 

Huy reo lên: “Nghe hấp dẫn phết! Lần nhà ma, cảnh sát, mà cả truyền thuyết. Quá !”

Bà mai ngay lập tức được tôi luyện

 

“Vị trí ở ?” – Nam hỏi.

 

Hoàn nhấp chuột vài cái, trả lời: “Hình như ở Tĩnh Gia thì .”

 

Cái tên khiến bỗng khựng . Một cảm giác lạ xộc lên trong đầu — mơ hồ, nghèn nghẹn, như thể từng qua nơi đó ở . Huy nhận vẻ mặt liền hỏi:

 

“Tĩnh Gia… là quê , Vương Thiên?”

 

Tôi sững . Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía . Tôi cố nặn một nụ :

 

“À… ờ, hình như đúng . tớ chẳng nhớ khu rừng nào ở đó cả.”

 

Nam kỹ hơn, giọng trầm xuống: “Cậu chứ? Mặt xanh lắm.”

 

“Tớ mà.” – Tôi vội đáp, nhưng trong lòng dậy lên cảm giác bất an.

 

Một hình ảnh thoáng qua trong đầu — một cánh đồng cỏ, ánh sáng lập lòe của đom đóm, và một cô gái mái tóc bạch kim đang mỉm giữa bóng tối. ngay khi cố nhớ rõ hơn, tất cả tan biến, như một giấc mơ gió cuốn .

 

“Vậy thì quyết định nhé,” Hoàn vỗ tay đánh “bộp”. “Ngày mai, chín giờ sáng, chúng xuất phát!”

 

Huy hớn hở giơ tay tán đồng, còn Nam chỉ thở dài, nửa chấp nhận nửa bất lực.

 

Tôi im, ánh sáng yếu ớt từ màn hình laptop phản chiếu lên gương mặt từng . Trong lòng dấy lên một linh cảm mơ hồ — rằng chuyến … sẽ chỉ là một chuyến dã ngoại thông thường.

 

Bên ngoài cửa kính, cơn gió đêm thổi qua làm rung khẽ tấm biển gỗ treo quán. Một chiếc lá khô rơi lả tả xuống mặt bàn. Tôi theo, cảm thấy như trong bóng tối xa xăm , ai đó… đang dõi theo chúng .

Loading...