Dinh Thự Ma Ám Trong Khu Rừng Tối - chương 1: Khu rừng kỳ lạ
Cập nhật lúc: 2025-10-21 05:01:35
Lượt xem: 3
Tôi vẫn còn nhớ như in buổi chiều hôm – một ký ức mơ hồ nhưng khắc sâu như khói sương vương trong tâm trí. Khi , vẫn chỉ là một đứa trẻ con hiếu động, chơi trốn tìm cùng đám bạn trong xóm. Tiếng lanh lảnh vang lên giữa bầu khí mùa hạ oi nồng, mùi đất khô xen lẫn hương lá rừng thoang thoảng đây. Không hiểu vì , nghĩ rằng nếu trốn sâu trong khu rừng gần nhà, chắc chắn sẽ ai tìm . Và thế là, một lời báo , chạy ùa rừng như một đứa trẻ liều lĩnh.
Khu rừng buổi chiều trở nên u tịch đến lạ. Ánh nắng dần yếu, lọt qua những tán cây rậm rạp thành từng đốm sáng lung linh mặt đất phủ đầy lá khô. Ban đầu còn nghĩ chuyện chỉ như một cuộc phiêu lưu nhỏ, nhưng càng , tiếng đùa phía càng mờ xa, đó là tiếng gió thổi vi vu và tiếng chim gọi lẻ loi. Khi nhận lạc, thứ trở nên đáng sợ một cách lạ lùng.
Tôi tiếp tục bước, hy vọng tìm đường , nhưng mỗi bước chân như dẫn sâu hơn lòng rừng. Khi ánh chiều tà tan biến, màn đêm tràn xuống như tấm chăn dày phủ kín, vật chung quanh chìm trong bóng tối. Dù đôi mắt đêm khá , tầm cũng chỉ vỏn vẹn vài mét – xa hơn nữa chỉ là một màu đen thăm thẳm. Tôi bắt đầu run lên, bàn tay siết chặt gốc cây để tìm chút bình tĩnh.
Mệt mỏi và tuyệt vọng, phịch xuống, dựa lưng một gốc cây cổ thụ to lớn. Trái tim đập dồn dập như thể sắp bật khỏi lồng ngực. lúc , khi tưởng cô độc, một đốm sáng nhỏ chớp lên mắt – một con đom đóm. Ánh sáng yếu ớt lay động trong bóng đêm như ngọn đèn nhỏ bé giữa biển tối, chậm rãi bay . Trong đầu lóe lên một ý nghĩ ngây thơ: lẽ nó sẽ dẫn khỏi khu rừng. Thế là, chần chừ, dậy, bước theo đốm sáng .
Đốm sáng dẫn qua một lối mòn nhỏ, xuyên qua những bụi cây rậm rạp. Không lâu , bước khỏi hàng cây, mắt hiện một cánh đồng cỏ xanh trải dài, như tấm thảm khổng lồ trong lòng rừng. Trên cánh đồng , hàng trăm con đom đóm đang bay lượn, thắp sáng gian bằng những ánh đèn li ti, lung linh như sa rơi xuống mặt đất. Và ở giữa khung cảnh kỳ diệu , thấy cô.
Cô một tảng đá phẳng nhẵn, tựa như bệ thờ cổ xưa, xung quanh là vô vàn đốm sáng bay vòng quanh. Cô gái trông như hiện của một giấc mơ – làn da trắng muốt mịn màng như tuyết đầu mùa, mái tóc dài bạch kim buông xuống tựa dòng thác ánh trăng, đôi tai nhọn như dấu hiệu của một sinh vật thuộc về thế giới phàm trần. Cô mặc một bộ đồ ngủ trắng tinh, đơn giản nhưng thanh khiết, khiến thể rời mắt.
Đôi môi cô khẽ cong lên thành một nụ dịu dàng, chậm rãi mở mắt. Một đôi mắt tím xanh hiện – sâu thẳm, lung linh như hồ nước phản chiếu ánh trăng. Ánh khiến trái tim trẻ con của bỗng đập loạn, như thể chạm một điều thiêng liêng.
“Em lạc ?” – giọng cô vang lên nhẹ như gió thoảng.
Tôi lúng túng đáp, giọng run run: “Vâng… em lạc . Chị thể đưa em khỏi khu rừng ?”
Cô đưa tay lên kề miệng, nhắm mắt khẽ – nụ dịu dàng bí ẩn, như trêu đùa, như dỗ dành. “Được thôi, chị sẽ giúp em khỏi đây… nhưng một điều kiện. Em kể với bất kỳ ai về thứ em thấy trong khu rừng . Nếu , chị sẽ thể giúp em… và em sẽ ở đây mãi mãi.” Giọng cô trở nên nghiêm túc nhưng ánh mắt vẫn phảng phất nét đùa cợt.
Tôi sững , tim đập thình thịch. Một đứa trẻ như nào hiểu hết hàm ý câu , chỉ thấy trong lòng sợ hãi hiếu kỳ. “Vâng… em thề sẽ kể cho ai. Em xin giữ bí mật … cho đến chết.” Tôi cúi đầu đáp, bàn tay run run.
Thứ nhận là một nụ dịu dàng, ấm áp đến mức xua tan nỗi sợ trong . “Chị chỉ đùa em thôi,” cô khẽ . “Đã lâu chị mới dịp chuyện với một khác.”
Tôi ngẩng đầu lên, bĩu môi trách móc: “Chị ác quá… làm em sợ.”
Cô khúc khích , tay vẫn đặt nơi khóe miệng. “Chị xin … chỉ là chị cô đơn quá lâu mà thôi.”
Khi cô nắm lấy tay , cảm thấy như đang nắm một luồng ánh sáng ấm áp giữa rừng đêm lạnh lẽo. “Nắm c.h.ặ.t t.a.y chị nhé, đừng để lạc nữa,” cô khẽ . Tôi gật đầu, tim đập nhanh hơn.
Chúng cùng vượt qua những khe suối bằng cách nhảy những tảng đá trơn, băng qua những bụi cây đầy sương mù. Dọc đường, cô kể cho những câu chuyện cổ tích – ít tưởng là cổ tích. ánh mắt cô khi kể quá thật, như thể chính cô chứng kiến tất cả. Có chuyện về một hùng vượt muôn trùng hiểm nguy cứu thế giới; chuyện về những tinh linh lạc lõng nơi bìa rừng; cả chuyện về một lạc đến đây và chẳng bao giờ nữa.
Bà mai ngay lập tức được tôi luyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dinh-thu-ma-am-trong-khu-rung-toi/chuong-1-khu-rung-ky-la.html.]
Tôi thấm mệt, đôi chân run lên, thở dồn dập. Cô , mỉm : “Chị cũng mệt . Chúng nghỉ một chút nhé.” Chúng cùng xuống – một tảng đá phẳng lạ kỳ, cô ở gần đó. Tôi đưa tay chạm lên bề mặt đá: phẳng nhẵn, như thể ai dùng kiếm c.h.é.m phăng .
Trong khi còn đang mải suy nghĩ, một đốm sáng nhỏ bay ngang qua. Tôi ngẩng lên và thấy cảnh tượng khiến lặng : cô gái giữa vòng sáng của hàng chục đom đóm, ánh trăng chiếu lên mái tóc bạch kim của cô, khiến cô trông như một nàng tiên bước từ tranh. Những đốm sáng quanh cô bay lượn như đang múa, còn cô thì trò chuyện bằng giọng khẽ khàng với chúng, đôi mắt long lanh niềm vui.
Tôi im lặng , dám thở mạnh. Đến khi cô , những đốm sáng tan biến như vụt tắt. “Xin vì để em chờ,” cô khẽ nghiêng đầu, ngại ngùng. “Chị mải chuyện với mấy bạn tinh linh quá nên quên mất…”
Tôi mặt, giọng nhỏ như gió thoảng: “Không … em cũng chỉ mải chị thôi…”
“Em gì ?” – cô nghiêng , đôi mắt như suy nghĩ .
“Không gì ạ!” – giật đáp. Cô khẽ .
Từ đó đến khi bìa rừng, cô vẫn đùa, trêu khiến đỏ mặt . chính sự hồn nhiên khiến giữ lấy cô mãi. Một cảm giác lạ lùng nảy sinh trong , và nhận đó là tình yêu – thứ tình cảm ngây thơ nhưng mãnh liệt, như ngọn lửa nhỏ giữa bóng đêm dày đặc.
Đến khi ở bìa rừng, cô buông tay , giọng nhẹ như sương: “Em nhớ về cẩn thận, đừng để lạc nữa nhé…”
trái tim như thắt . Tôi nắm chặt tay, cô: “Em… em về. Em ở đây, với chị.”
Cô sững , ánh mắt thoáng chút bối rối. “Em… em gì?”
Tôi hít sâu, lớn: “Ý em là… em yêu chị . Xin hãy cho em ở bên chị mãi mãi!”
Cô lúng túng xung quanh, đôi má thoáng đỏ. Một lát , cô lấy bình tĩnh, giọng khẽ run: “Em … chị vui. … chị xin . Chị thể đồng ý. Tuổi tác của chúng chênh lệch quá nhiều… chúng … thể…”
Tôi cắn môi, trái tim như siết chặt. bỏ cuộc: “Vậy chị thể chờ ? Đợi đến khi em lớn, em sẽ , đưa chị . Em sẽ đưa chị khỏi khu rừng tối tăm , để khám phá thế giới bên ngoài. Không chị cũng khao khát nó ? Em thấy điều đó trong từng câu chuyện chị kể.”
Cô mặt , giọng run run: “Thế giới ngoài … chị…”
“ . Ước mơ của em là khám phá thế giới. Em chị cùng em thực hiện ước mơ .”
Cô khép mắt, lắc đầu khẽ: “Khu rừng là nhà của chị. Chị bảo vệ nó… Chị thể cùng em …”
Gió đêm thổi qua, mang theo mùi cỏ và hương hoa dại, khiến bóng dáng cô trở nên mờ ảo ánh trăng. Và chính khoảnh khắc , trong trái tim non nớt của , in sâu hình ảnh một cô gái bạch kim giữa rừng đêm – gặp, mất.