Đêm Tân Hôn, Ông Trùm Tàn Tật Đã Đứng Dậy - Đường Luyến & Vân Thâm - Chương 952: Chẳng trách tôi lại thích nơi này đến vậy

Cập nhật lúc: 2025-10-03 18:03:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Joe?" Mắt Đường Luyến đầy nghi hoặc.

Bà chủ trang trại nhớ , " , cây vĩ cầm mà George làm

là món quà ông hứa tặng Joe, chỉ là làm một cây vĩ cầm ,

cần thời gian, Joe về nhà, thể tiếp tục ở đây.

hai họ hẹn , đợi vĩ cầm làm xong, Joe sẽ đến lấy

cây vĩ cầm ."

Nói xong, bà dừng một chút, khổ: "Chỉ là, George đợi gần ba mươi

năm, Joe vẫn lấy, ai Joe xảy chuyện gì."

Đường Luyến im lặng, nên gì.

Bà chủ trang trại nghĩ đến những chuyện qua, kìm thở dài,

"Thật lòng mà , tưởng cây vĩ cầm đó bán từ lâu , nhưng ngờ, George

vẫn đang đợi.

gần ba mươi năm , Joe vẫn , khả năng cao là xảy

tai nạn gì đó, nếu thì tại đến."

Đường Luyến , tò mò ngẩng đầu lên, "Joe để điện thoại ?

Các cô thử liên lạc ?"

Bà chủ cố gắng nhớ : "Có để điện thoại, ban đầu còn gọi ,

nhưng đột nhiên một ngày nào đó, điện thoại gọi nữa, chúng cũng

cách liên lạc nào khác, nên cũng cách nào."

Đường Luyến bất lực, "Vậy thì tiếc quá, nếu cách liên lạc thì ."

Bà chủ gật đầu, khoanh tay, : "Hồi nhỏ còn gặp Joe,

khi đến đây, trạng thái khá tệ, trông ủ rũ,

ngày nào cũng vui, cũng vui chuyện gì,

từng thấy vui vẻ."

Đường Luyến uống một ngụm sữa nóng, tò mò hỏi tiếp, "Rồi nữa?"

Bà chủ mỉm , "Rồi thì, chỉ và George gặp như quen ,

Joe chơi vĩ cầm, còn George là thợ làm vĩ cầm, hai chuyện để ,

lẽ chính lúc đó, George coi Joe là tri kỷ."

Đường Luyến im lặng vài giây, đột nhiên hỏi: "Joe chơi vĩ cầm ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dem-tan-hon-ong-trum-tan-tat-da-dung-day-duong-luyen-van-tham/chuong-952-chang-trach-toi-lai-thich-noi-nay-den-vay.html.]

Bà chủ nghiêm túc , "Hay lắm, mỗi chơi vĩ cầm,

đều cảm thấy đó là âm nhạc tuyệt vời nhất thế giới, hồi đó thường

nài nỉ , chơi vĩ cầm cho , bụng, hầu như yêu cầu là đáp ứng."

Đường Luyến tiếp tục hỏi, "Vậy cô Joe thích bản nhạc nào nhất ?"

Bà chủ lộ vẻ khó xử, bà cố gắng nhớ :

"Tôi bản nhạc Joe thích nhất là gì, nhưng chơi

một bản nhạc, để ấn tượng sâu sắc cho ."

Đường Luyến hỏi: "Bản nhạc nào?"

"Vũ điệu buồn cung Sol thứ." Bà chủ nghĩ đến điều gì đó, mặt lộ vẻ buồn bã,

"Khi Joe chơi bản nhạc , nước mắt ngừng chảy, trông buồn."

Bà chủ chợt nhớ điều gì đó, bà : "Tôi nhớ, lúc đó

George cũng ở đó, ông đang ở bên Joe."

Đường Luyến gật đầu, trong lòng vài ý tưởng.

ghế gỗ, nhấp từng ngụm sữa ngọt, chợt, cô nhớ điều gì đó,

hỏi: "Chồng cô , chắc về chứ?"

Bà chủ nghĩ đến chồng , nở một nụ rạng rỡ hơn,

"Anh chăn bò , đợi về, sẽ cho cô gặp ."

Đường Luyến gật đầu, "Được thôi, đợi mang đàn đến, chơi vài bản nhạc cho các cô nhé."

Bà chủ trang trại chút ngạc nhiên, "Như phiền cô quá ?"

Đường Luyến lắc đầu, gió thổi tung mái tóc dài của cô, cô nghiêng đầu : "Tôi

nghĩ nên làm như , cô và chồng cô, thể suy nghĩ những bản nhạc , sẽ chơi hết."

Bà chủ trang trại nhướng mày, vui mừng : "Như thật sự quá tuyệt vời,

sẽ với ."

Đường Luyến ngẩng đầu, ánh nắng tám chín giờ sáng dịu dàng, khi nó chiếu lên mặt,

giống như một bàn tay lớn đang nhẹ nhàng vuốt ve.

Cô cảm nhận một lúc cảm thán: "Chẳng trách thích nơi đến ,

ánh nắng quá , gió cũng thổi dễ chịu, còn sữa ngon,

cả đàn bò sữa, thật sự thích nơi ."

Bà chủ trang trại nháy mắt với cô, "Nếu thích, thì ở thêm một thời gian nữa nhé,

thấy cô cũng thiện."

Loading...