Đạp bay tra nam sếp cũ, tôi hóa thân thành bà chủ - Chương 96: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-19 04:23:09
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đăng ký kết hôn

Thẩm Dật Phàm cảm thấy Hạ Tranh đúng, chuyện ly hôn , thể để Trình Sương một đối mặt.

Anh gọi taxi đến nhà bố , chỉ thấy bố đang uống rượu giải sầu trong phòng ăn, gọi Trình Sương lên lầu.

Bàn ăn đầy ắp món, do Trình Sương nấu, nhưng động đũa mấy miếng.

Thẩm Dật Phàm bếp lấy bát đũa, ăn hết nửa bát cơm bố mắng một tiếng đồng hồ.

Thẩm Dật Phàm những năm mắng mặt nhiều , sớm quen, yên lặng đó gì, cho đến khi bố mắng mệt, vẫy tay với .

“Bố quản nữa, con thế nào thì tùy. Bố chỉ một yêu cầu với con, đừng làm con tức đến mức sinh bệnh, nếu thì bố sẽ tha cho con .”

Bố ngoài hóng mát, Thẩm Dật Phàm thêm một lúc trong phòng ăn, thấy lầu vẫn động tĩnh, liền dậy lên.

Đang định gõ cửa, thấy tiếng Trình Sương hoảng hốt vang lên từ bên trong, “Mẹ!”

Thẩm Dật Phàm lập tức mở cửa .

Mẹ bất tỉnh sàn nhà, Trình Sương mặt tái mét quỳ bên cạnh, cầm điện thoại định gọi, tay run lẩy bẩy.

Trình Sương ngẩng đầu thấy Thẩm Dật Phàm , nước mắt tuôn như suối, “Thẩm Dật Phàm.”

bất lực và hoảng sợ gọi tên một tiếng, đôi mắt đen láy của Thẩm Dật Phàm liếc , gì, cúi lấy điện thoại trong lòng bàn tay cô .

Xe cứu thương đến nhanh.

Vừa đưa lên xe, tỉnh . Sau khi đến bệnh viện kiểm tra diện, Thẩm Dật Phàm theo bác sĩ ngoài. Khi phòng bệnh, Trình Sương đang nắm tay , thương tâm.

“Bác sĩ gì đáng ngại, chủ yếu là do tâm trạng của quá kích động. Con làm thủ tục nhập viện cho để theo dõi thêm, gần đây tức giận, chịu kích thích.”

Thẩm Dật Phàm những lời cũng là cho Trình Sương , ý định ban đầu là để cô đừng lo lắng, ngờ Trình Sương xong càng thấy , cứ liên tục xin .

Thẩm Hồng trợn mắt con trai một cái.

“Mẹ xúc động mạnh, là dạo nghỉ ngơi , con ngày nào cũng chọc tức, mấy đêm liền ngủ . Đứa con bất hiếu, bây giờ con cút ngoài cho , thấy con!”

Thẩm Dật Phàm: “…”

Thẩm Dật Phàm thèm thuốc, bèn ngoài hút thuốc.

Cánh cửa đóng , Thẩm Hồng bắt đầu an ủi Trình Sương. Đợi cô bình tĩnh , bà nắm lấy tay Trình Sương.

“Sương Sương , con chịu uất ức , con hãy cho Dật Phàm thêm một cơ hội nữa, một năm thôi ? Nếu sang năm đúng ngày , con vẫn kiên quyết ly hôn, tuyệt đối ủng hộ con.”

Trình Sương đỏ hoe khóe mắt, khó xử, đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của bà, lời từ chối đến miệng nuốt xuống.

Chịu đựng thêm một năm nữa, cô cũng , dù cũng quen với việc Thẩm Dật Phàm ghét bỏ, chỉ là——

“Mẹ, con và Dật Phàm xong , ngày mai sẽ đến Cục Dân chính. Nếu thất hứa, sẽ vui.”

Thẩm Hồng vỗ tay cô , “Chuyện Dật Phàm cứ để lo.”

Trình Sương về nhà lấy quần áo để cho bà, Thẩm Hồng gọi điện bảo Thẩm Dật Phàm .

“Dật Phàm , , con vì chuyện năm xưa mà trách Trình Sương, nhưng cũng cho con , Trình Sương 16 tuổi nhà chúng , năm nay 29 tuổi, nuôi nó 13 năm , tính cách của nó rõ hơn ai hết.”

“Dù nó thích con đến mấy, cũng tuyệt đối sẽ làm chuyện đó. Con của nuôi, . Ban đầu nếu con công khai hủy hoại sự trong trắng của nó, còn khiến nó mang thai, tuyệt đối sẽ để nó gả cho con.”

“Mẹ con oán , nhưng Dật Phàm , đời bao giờ nhầm, đời , ai phù hợp với con hơn Trình Sương .”

“Trình Sương kiên quyết ly hôn với con, là lấy ơn dưỡng d.ụ.c bao năm để cầu xin nó, để nó đợi thêm một năm. Nếu một năm nó vẫn kiên quyết ly hôn, thì sẽ thật sự ngăn cản nữa.”

“Mẹ , con tình cảm với nó. Một năm là để con nhận chính . Nếu con vẫn còn hồ đồ, thì con cưới ai thì cưới , quản nữa.”

Sáng hôm lúc tám giờ rưỡi, Văn Nguyễn Hạ Tranh kéo Cục Dân chính.

Nửa tiếng , trong tay thêm một cuốn sổ đỏ. Cho đến khi Hạ Tranh ấn ghế phụ, suy nghĩ của cô mới từ từ trở .

Sao, đăng ký kết hôn ?

Ồ, tối qua Hạ Tranh nhân lúc đầu óc cô tỉnh táo, dụ dỗ cô hôm nay đến đăng ký kết hôn, gần như đòi hỏi suốt đêm, thỏa mãn, còn cô thì mệt như chó, sáng bảy giờ kéo dậy khỏi giường, tám giờ khỏi nhà.

Khi Cục Dân chính, cô chợt nhớ mang sổ hộ khẩu, về lấy, liền trực tiếp lục trong túi cô sổ hộ khẩu của cô.

“Lần giúp em chuyển nhà, em bảo cất sổ hộ khẩu, nó ở ngăn kéo nào nên tiện tay lấy luôn.”

là, âm mưu từ .

Trong lúc cô còn đang lơ mơ, Hạ Tranh cúi sát , kéo dây an cài cho cô, tiện thể lén hôn cô một cái lên môi, khẽ một tiếng, đôi mắt đào hoa tràn đầy vẻ phong lưu.

“Giấy chứng nhận cũng lấy , đến nhà em một chuyến chứ. Em xem khi nào thời gian, sẽ chuẩn roi mây .”

Văn Nguyễn phản ứng chậm nửa nhịp, “Roi mây?”

, em vốn thích , bây giờ lừa em đến Cục Dân chính , cần em đánh, tự mang roi mây chịu tội.”

Nghe nhắc đến , Văn Nguyễn cũng khá buồn rầu, “Anh đợi tin của em .”

Tối hôm đó, và dì Lan đều tăng ca, Văn Nguyễn mời hai ăn tối.

Trong một nhà hàng món ăn đặc biệt nổi tiếng ở thành phố, nhà hàng trang trí trang nhã và lãng mạn, âm nhạc nhẹ nhàng, du dương gu, khiến cảm thấy yên bình và thoải mái.

Văn Nguyễn đặc biệt đặt một phòng riêng, nhưng trong phòng riêng đó, khác với sự lãng mạn và thoải mái bên ngoài, nhiệt độ trong phòng lúc giảm xuống điểm đóng băng.

Văn Huệ An giấy chứng nhận kết hôn mặt, sắc mặt vô cùng khó coi, gần như thể tin , thở dồn dập, vẻ như sắp tức đến ngất . Chung Lan bên cạnh sự chuẩn từ , nhẹ nhàng vỗ n.g.ự.c bà, giúp bà bình khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dap-bay-tra-nam-sep-cu-toi-hoa-than-thanh-ba-chu/chuong-96.html.]

“Đừng giận, đừng giận, cứ con bé .”

Rầm một tiếng, Văn Huệ An giận dữ đập cuốn sổ đỏ xuống bàn, run rẩy chỉ tay Văn Nguyễn.

“Con hứa với như thế nào? Con sẽ qua với nó, bây giờ giấy kết hôn cũng lấy !”

Văn Nguyễn cúi đầu, “Hôm qua con thua Tưởng Thanh Duyên, tâm trạng , tối say rượu, ngủ với Hạ Tranh.”

Văn Huệ An đầu tiên sững sờ, nhanh chóng giận dữ.

“Con ngủ với nó? Là nó bắt nạt con đúng ? Con say rượu nó thì say, chắc chắn là nó bắt nạt con!”

dậy định tìm Hạ Tranh tính sổ, Văn Nguyễn : “Anh say , say còn hơn cả con, là con chủ động ngủ với , con trả thù Tưởng Thanh Duyên.”

Văn Nguyễn cúi đầu thấp hơn.

“Hạ Tranh là em trai ruột của Diêu Mạn. Tưởng Thanh Duyên cưới Diêu Mạn, con liền gả cho Hạ Tranh, con làm Tưởng Thanh Duyên khó chịu. Là con lợi dụng Hạ Tranh, bắt nạt con, luôn là con bám lấy , giấy kết hôn cũng là con tính kế , là con ép chịu trách nhiệm với con.”

Lý do , Văn Nguyễn nghĩ suốt cả đường.

Nghe như là hợp lý nhất, thể cứu vãn hình ảnh của Hạ Tranh mặt , Hạ Tranh là nạn nhân, mới thể đối xử với hơn.

Bốp!

Một cái tát giáng mạnh xuống, ngay đó, là tiếng gầm giận dữ của .

“Mẹ nuôi con lớn, cho con nền giáo d.ụ.c nhất, là để con tự hủy hoại bản như ? Con vì một Tưởng Thanh Duyên mà hủy hoại chính ?”

“Hạ Tranh là nhà họ Diêu, họ là môn đăng hộ đối, họ sẽ chấp nhận con. Đến khi ly hôn, nếu con thai, con sẽ sinh sinh?”

Má trái Văn Nguyễn đau nhói, luồng gió từ cái tát lướt qua tai, một khoảnh khắc ù tai.

Lời thoát khỏi miệng.

“Đương nhiên sinh, tại sinh? Con chính là một ví dụ sống động, chính là khi ly hôn mới sinh con, sự thật chứng minh, một gia đình trọn vẹn, con cái sẽ hạnh phúc.”

“Nguyễn Nguyễn!” Chung Lan vội vàng ngăn .

Văn Nguyễn phản ứng , thu hồi lời kịp nữa .

Văn Huệ An mặt tái mét, cơ thể run rẩy gần như vững, bà nhắm mắt , bình tĩnh lâu, thở sâu một .

“Không hạnh phúc đúng , thôi, xin con, là sinh con sự đồng ý của con, xin con, vì khiến con đau khổ đến ,”

Bà vẫn nhắm mắt, hề Văn Nguyễn, giọng lạnh lùng.

“Sau , nhà con cũng đừng về nữa, dù con cũng kết hôn , cứ coi như con gái , con cũng cứ coi như .”

Văn Huệ An xong liền bỏ , Văn Nguyễn dậy định đuổi theo, Chung Lan vẫy tay với cô, đưa mắt hiệu.

Chung Lan tiễn Văn Huệ An ngoài, nhanh đó trở .

“Mẹ cháu bắt taxi về , cháu đang giận, cứ để bà một tĩnh tâm một chút.”

Văn Nguyễn rũ đầu xuống, nước mắt tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt, “Cháu cố ý chọc tức , dì Lan ơi, cháu làm bà buồn đúng ? Cháu cố ý.”

Chung Lan xuống bên cạnh cô, khẽ thở dài.

“Dì , cháu cũng cố ý , năm xưa bà cũng như cháu , vì đạt mục đích nào đó mà lợi dụng hôn nhân, kết cục của bà , giờ cháu theo vết xe đổ của bà , nên bà mới phản ứng gay gắt như .”

Chung Lan xoa đầu Văn Nguyễn, “Có chuyện của bố cháu ?”

Văn Nguyễn ngước lên với đôi mắt đẫm lệ, Chung Lan rút mấy tờ giấy, ân cần lau nước mắt cho cô.

“Bố cháu , quen cháu từ hồi đại học, theo đuổi cháu hai năm liền, hồi đó cháu yêu đương, nhưng ông bà ngoại cháu vì mấy chục ngàn tệ mà gả bà cho một ông già qua một đời vợ.”

“Mẹ cháu mới tìm đến bố cháu, kể hết chuyện trong nhà cho ông , hỏi ông dám cưới , bố cháu mừng rỡ vô cùng, lập tức cùng bà đăng ký kết hôn, hồi đó, bố cháu chỉ là một trai nghèo dựa việc làm thêm để nuôi sống bản .”

“Ông bà ngoại cháu chuyện thì cháu tiện ngu, tìm một thằng nghèo rớt mồng tơi, gia đình bố cháu tìm đến, mới ông là thiếu gia nhà giàu, gia đình ông làm chính trị, ông nhất định học y, nên mới mâu thuẫn với gia đình thôi.”

“Phải nhỉ, hồi đó cháu hai bàn tay trắng, bố cháu xuất trâm thế phiệt, ông bà nội cháu coi trọng môn đăng hộ đối, đương nhiên thể chấp nhận cháu, bố cháu cũng kiên quyết, quỳ ở nhà hai ngày liền, tuyệt thực, tự hành hạ đến nửa sống nửa c.h.ế.t, ông cố cháu thương ông nhất, làm chủ chấp nhận cháu.”

“Bà nội cháu vẫn ghét bỏ xuất của cháu, cố gắng biến bà thành dáng vẻ tiểu thư khuê các, đặt nhiều quy tắc hà khắc, cho bà làm, lời cũng khó , làm tổn thương lòng tự trọng của cháu.”

“Hồi đó cháu cũng bố cháu cảm động, phụ tấm chân tình của ông , nên dù khó khăn đến mấy, bà cũng nghiến răng chịu đựng, ngày tháng dần lên, thì ông bà ngoại cháu đến.”

Nhắc đến bố Văn Tuệ An, giọng Chung Lan trầm xuống.

“Họ như lũ đỉa bám riết rời, cháu lấy giàu , chạy đến bòn rút, cháu thèm để ý, họ liền trực tiếp đến nhà bố cháu.”

“Đòi tiền cho con trai lấy vợ, mua nhà, còn đòi tiền trùng tu mộ tổ… Cậu cháu đ.á.n.h thương, họ bắt ông bà nội cháu bỏ tiền, bỏ công sức, bà nội cháu thực sự thể nhịn nữa, hai bên xảy xung đột, cháu đẩy bà nội cháu ngã cầu thang, giấy báo bệnh nguy kịch xuống mấy , suýt chút nữa thì qua khỏi.”

“Ông bà ngoại cháu tìm đến nhà ông bà nội cháu đòi tiền, chuyện cháu vẫn luôn hề , bố cháu giữ thể diện cho bà , vẫn luôn giấu giếm, mãi đến khi sự việc ầm ĩ, bà ngoại cháu sợ con trai tù mới tìm đến bà , nhờ bà giúp xin tha thì bà mới .”

Trong phòng riêng, Chung Lan nắm c.h.ặ.t t.a.y Văn Nguyễn, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.

“Nỗi ấm ức mà cháu chịu đựng hồi đó… haizz, lúc giấy báo bệnh nguy kịch của bà nội cháu xuống, cháu thấy , bên nhà bố cháu nhiều họ hàng đến, từng từng một chỉ trích cháu, những lời lẽ sỉ nhục đó thực sự thể nào lọt tai.”

“Bố cháu lúc đó đang công tác, ở nhà, trong ba tiếng ông vội vã về, cháu đám họ hàng đó mắng đến mức ngẩng đầu lên , còn đẩy mạnh tường, đầu chảy m.á.u be bét.”

“Điều đáng hổ nhất là ông bà ngoại cháu sợ con trai tù, quỳ gối cửa phòng phẫu thuật xin tha thứ, còn kéo cả cháu quỳ xuống, dùng sức ấn cái đầu vẫn còn đang thương của cháu xuống đất, ép bà dập đầu cầu xin, dì bên cạnh mà thấy nghẹt thở.”

“Sau đó là bố cháu xông , che chở cho cháu, ông chuyện liên quan đến cháu, còn ông nội cháu tát hai cái giữa chốn đông .”

“Mẹ cháu mà, từ nhỏ kiên cường, lòng tự trọng cũng mạnh, bà đời , mặt bố cháu sẽ mãi mãi ngẩng đầu lên , nên đề nghị ly hôn.”

“…”

Ngoài phòng riêng, Ni Phi áp tai lên cửa, chờ còn thấy tiếng động bên trong nữa mới rón rén rời , chạy nhà vệ sinh gọi điện cho Nguyễn Hạo.

“Vãi chưởng, đoán xem gì!”

Loading...