Đạp bay tra nam sếp cũ, tôi hóa thân thành bà chủ - Chương 19: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-19 03:56:51
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Văn Nguyễn sa thải
Văn Nguyễn nghĩ rằng cô trong sạch, họ ít nhất cũng sẽ công bằng một chút.
Không.
Không sự công bằng nào, thậm chí còn vô liêm sỉ.
Về chuyện Tiền Vĩ rằng Diêu Mạn sắp đặt bộ sự việc, Tưởng Thanh Duyên với cô như :
“Diêu Mạn đuổi cô khỏi Vinh Lập, dùng cách cực đoan, đó là sai, nhưng chuyện cũng trách cô, lúc cô vì bảo vệ Triệu Hưng Huy mà khiến cô mất mặt, cô lớn lên trong nhung lụa, từng chịu ủy khuất như , trả thù một chút, thể hiểu .”
Về kết quả xử lý chuyện , : “Cô sai một , cô sai một , chuyện coi như bỏ qua .”
Bỏ qua?
Văn Nguyễn suýt nữa thì bật vì tức giận, gây động thái lớn như , dễ dàng bỏ qua, nếu cô đồng ý…
Cô đồng ý thì thể làm gì?
Ra ngoài, với tất cả về sự vô tội và ấm ức của cô?
Ha, thôi , cô chỉ là một nhân viên nhỏ Vinh Lập vứt bỏ, ô dù, hậu thuẫn, bất cứ ai đầu óc bình thường cũng sẽ vì cô mà đắc tội với tiểu thư của Tập đoàn Vinh Lập.
Cô khản cả giọng thì cũng chỉ tự làm nhục.
Thật thể làm ầm ĩ một trận, dù cô cũng định đổi thành phố để phát triển, nhưng khi làm ầm ĩ thì ?
Gia tộc họ Diêu gốc rễ sâu rộng và quyền thế lớn ở Hải Thành, và bạn bè của cô đều ở đây, nếu vì sự tùy hứng của cô mà ảnh hưởng đến công việc của và cuộc sống của Chương Đồng Đồng, Phan Thụy, thì cô sẽ trở thành kẻ tội lớn.
Ánh mắt Tưởng Thanh Duyên lúc cô, chính là truyền đạt ý đó.
Cô thể làm ầm ĩ, nhưng hậu quả tự chịu.
Văn Nguyễn uống hết ly cà phê còn , bóp nát chiếc cốc, đưa tay ném thùng rác ở góc phòng, “tách” một tiếng, chuẩn xác sai lệch.
Cô Tưởng Thanh Duyên, “Rồi nữa? Anh gì thì hết một lượt .”
Ánh mắt Tưởng Thanh Duyên thu về từ thùng rác, đẩy tập tài liệu vẫn cầm trong tay từ khi bước về phía , tập tài liệu trượt đến mặt Văn Nguyễn.
《Thỏa thuận chấm dứt hợp đồng lao động》
“Tiểu Giám đốc Diêu ý định hợp nhất Lăng Nhất Khoa Kỹ và Phòng làm việc Pháo Hoa. Văn Nguyễn, cô là giám đốc đầu tư, chắc hẳn , đề xuất giá trị cao hơn nhiều so với việc chỉ đầu tư Triều Sách.”
Tưởng Thanh Duyên sắc mặt tái nhợt căng thẳng của cô, ngừng một chút, cụp mắt xuống, giọng lạnh lùng nghiêm túc.
“Dù vì lý do gì, việc cô dừng dự án Triều Sách là sai, cô gây tổn thất lớn cho công ty. Ý của Chủ tịch Diêu là cô còn đủ năng lực cho công việc nữa.”
“Công ty nên bồi thường cho cô, một xu cũng thiếu, tiền lương, tiền thưởng và phần chia của dự án Bách Dung của cô đều sẽ chuyển tài khoản trong tuần . Chi tiết đều ghi trong hợp đồng, cô xem qua, chỗ nào hài lòng thì thể nêu .”
Văn Nguyễn lật mở vài trang hợp đồng mỏng manh.
Quả thực hào phóng, tiền bồi thường tăng gấp mấy , tiền lương, tiền thưởng đều tính theo cách lợi nhất cho cô.
Văn Nguyễn ngẩng đầu Tưởng Thanh Duyên, trong mắt từng chút ánh sáng nhỏ vụn vỡ .
“Anh rõ ràng sẽ tự xin nghỉ việc, mà còn dùng danh nghĩa sa thải để đuổi , Tưởng Thanh Duyên, thật sự quá nhẫn tâm.”
Giọng Tưởng Thanh Duyên vẫn lạnh lùng.
“Cô là giám đốc đầu tư, việc dừng dự án Triều Sách ngày ký hợp đồng là một sai lầm nghiêm trọng trong quyết sách. Theo quy định của công ty, thể sa thải, chỉ là làm việc công tư phân minh.”
Hay cho một câu công tư phân minh.
Văn Nguyễn ném hợp đồng xuống bàn, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, “Nếu chấp nhận thì ?”
Trên mặt Diêu Mạn đầy vẻ châm chọc và mỉa mai, “Không chấp nhận? Chuyện do cô quyết định.”
Văn Nguyễn từ khuôn mặt đắc ý kiêu ngạo của cô , tám chữ: cá lớn nuốt cá bé, nhận rõ hiện thực.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Văn Nguyễn cầm lấy bản hợp đồng đó.
“Muốn dùng tiền để tống cổ đúng , thôi, hai điều kiện. Thứ nhất, hủy bỏ thỏa thuận hạn chế cạnh tranh, thứ hai,”
Cô lật đến trang cuối cùng của hợp đồng, “Tất cả các khoản bồi thường , tăng gấp đôi nữa.”
Diêu Mạn tối qua xem bản điện t.ử của hợp đồng, trợn mắt, “Cô đúng là dám hét giá trời!”
Tưởng Thanh Duyên Văn Nguyễn khó đối phó, đưa một cái giá ý cô , coi như bỏ tiền mua sự bình yên, tăng gấp mấy , giờ tăng gấp đôi nữa, tổng cộng là chín con !
Người phụ nữ thật sự dám đòi!
Cô đồng ý, định cảnh cáo thêm vài câu thì Văn Nguyễn đột nhiên .
“Không ? Vậy thì các đúng là dồn đường cùng . Được thôi, các xem, nếu nhảy từ tầng thượng xuống, c.h.ế.t ?”
Tưởng Thanh Duyên chợt ngẩng đầu cô, đôi mắt sắc bén sâu thẳm cặp kính rung lên.
Diêu Mạn cũng kinh ngạc cô, “Cô ý gì? Cô đang đe dọa ?”
Văn Nguyễn lạnh, “Không các đe dọa ? Muốn dùng tiền tống cổ , thôi, đưa nhiều một chút, dùng tiền đập c.h.ế.t .”
Diêu Mạn tin cô dám nhảy lầu, “Nếu cô thật sự dám thì cứ mà nhảy, cô dọa ai chứ.”
Văn Nguyễn về phía Tưởng Thanh Duyên.
“Tôi và Giám đốc Tưởng quen cũng mười năm , là thế nào, Giám đốc Tưởng chắc hẳn rõ. Tôi là trong gia đình đơn , từ nhỏ bố, ruột cũng yêu thương, c.h.ế.t cũng ai đau lòng, cho nên gì lo lắng.”
“Bạn trai ba năm, nghĩ sẽ kết hôn sinh con với , nhưng là kẻ trung thành bám víu khác, giúp khác lừa gạt, làm nhục và tính toán .”
“Tình nhạt nhòa, tình yêu phản bội , còn sự nghiệp, chỉ là một con kiến, đắc tội với tiểu thư của Tập đoàn Vinh Lập, sự nghiệp lẽ cũng sẽ hủy hoại , bây giờ còn gì cả.”
“Kẻ trần trụi sợ kẻ giày, oán khí trong bây giờ lớn, chỉ tiền mới thể khiến bình tĩnh. Nếu các thể khiến hài lòng, thì chỉ thể m.á.u đổ Vinh Lập, dùng cái c.h.ế.t để làm các ghê tởm.”
Sắc mặt Diêu Mạn đổi liên tục, gì đó, Văn Nguyễn cho cô cơ hội.
“Bách Dung mới thông qua xét duyệt, cũng chút tiếng tăm trong giới. Nếu , một công thần lớn của Vinh Lập, các bức c.h.ế.t, Giám đốc Tưởng thể đảm bảo giá cổ phiếu của Vinh Lập ảnh hưởng ?”
Tưởng Thanh Duyên gì.
Văn Nguyễn Diêu Mạn.
“Thật sự là nhờ sự ngu xuẩn của cô tiểu thư, chọn thời điểm để đối phó với . Bố cô đang ở Hong Kong , đang làm gì , chờ công ty niêm yết , ngày mai niêm yết, hôm nay c.h.ế.t, việc niêm yết ảnh hưởng ?”
“Vạn nhất thì ? Niêm yết thất bại các sẽ tổn thất bao nhiêu tiền? Cho nên đòi tiền là quá đáng ? Không quá đáng, một chút cũng quá đáng, chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi.”
“Cô Diêu tiểu thư đàn ông, chịu dùng tiền đập c.h.ế.t , sợ nhảy từ Vinh Lập xuống, thì bằng ‘ làm thì làm cho trót’, cô bây giờ g.i.ế.c c.h.ế.t , giấu xác.”
“Cô…” Diêu Mạn kinh ngạc đến nỗi nên lời, “Cô… cô thật là quá đáng! Thật là điên !”
“Rầm!”
Văn Nguyễn đặt mạnh hợp đồng xuống bàn, ngả , bắt chéo chân, một vẻ bất cần đời buông xuôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dap-bay-tra-nam-sep-cu-toi-hoa-than-thanh-ba-chu/chuong-19.html.]
“Sự kiên nhẫn của hạn. Hoặc là, theo yêu cầu của , nhanh chóng chuẩn hợp đồng mới, ký tên nhận tiền , từ nay về chúng coi như quen .”
“Hoặc là, các g.i.ế.c c.h.ế.t , hoặc tự nhảy xuống, sớm đầu thai, tranh thủ kiếp sinh hai .”
“Văn Nguyễn cô—”
“Được.”
Tưởng Thanh Duyên giữ chặt Diêu Mạn đang định nổi cơn tam bành, đôi mắt sâu thẳm chằm chằm Văn Nguyễn, giọng trầm tĩnh, “Được thôi.”
…
Văn Nguyễn khỏi phòng họp là mười hai giờ.
Cô về văn phòng thu dọn đồ đạc, đang thu dọn dở thì gõ cửa bước .
Là sáu của bộ phận Đầu tư hai, tất cả đều đến, trừ Triệu Hưng Huy.
“Văn tổng…”
Mấy bước quan sát sắc mặt cô, thôi.
Từ tối qua, các nhóm chat công ty nổ tung, tất nhiên là các nhóm nhỏ lãnh đạo cấp cao.
Tin tức tràn ngập, đủ thứ chuyện, nào là Văn tổng dừng dự án Triều Sách là do nhận hối lộ của Minh Hợp, nào là công ty sẽ sa thải Văn tổng, nào là Văn tổng ăn cây táo rào cây sung.
Sáng nay cửa phòng họp luôn đóng kín, Hạ tổng của Minh Hợp đến, Giám đốc Tưởng cũng đột nhiên trở về từ Hong Kong, nhóm chat càng sôi sục.
Đủ loại suy đoán, đủ loại tin đồn, thậm chí còn đặt cược, cược Giám đốc Tưởng về làm gì, cược Văn tổng rời .
Tất cả đều bàn tán, chỉ riêng những ở bộ phận hai của họ là như đống lửa, lòng lạnh buốt.
Văn Nguyễn thấy ai nấy đều ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt buồn rười rượi như sắp , cô đùa một câu.
“Đừng thế, c.h.ế.t, cái vẻ mặt của mấy đứa giống như đưa tang .”
Văn Nguyễn vốn định để một đồ cho họ, đến , cần gọi điện thoại nữa.
Những ghi chú kinh nghiệm mấy năm nay, sách tài liệu đ.á.n.h dấu, bóc tem, đồ trang trí bàn cô tự mua… bất cứ thứ gì thuộc về cô, cô thể chia đều chia.
Cuối cùng, cô chỉ xách một túi đựng laptop, ôm một thùng carton.
Về sự việc , Văn Nguyễn giải thích, cô ôm từng một, dặn dò xong xuôi, mỉm lời tạm biệt, bảo chuyện thể nhắn tin Zalo cho cô, duyên sẽ gặp .
Mấy bóng lưng cô rời , ai nấy đều đỏ hoe mắt, thực tập sinh mới đến nửa năm kìm , bật thành tiếng.
Dù khác gì, Văn Nguyễn vẫn là lãnh đạo nhất của bộ Vinh Lập Capital.
Cô năng lực, theo cô tiếng tăm, cô hòa nhã, cảm xúc định, vẻ bề của lãnh đạo, cực kỳ bao che cho nhân viên, hề tiếc công thăng tiến cho họ, phần chia dự án cô đưa cho họ cũng là cao nhất công ty.
Ai cũng ngưỡng mộ họ, ai cũng bộ phận hai.
Bây giờ, cô .
Vinh Lập sẽ còn lãnh đạo như nữa, tương lai của họ mờ mịt.
…
Xe của Văn Nguyễn đậu ở bãi đỗ xe ngầm, cô khỏi thang máy, bộ một phút thì dừng .
“Hạ tổng?”
Hạ Tranh vẫn , dựa đầu xe của cô đó, chân dài bắt chéo, những ngón tay thon dài kẹp một điếu t.h.u.ố.c châm, đang cúi đầu xem điện thoại.
Nghe thấy tiếng, Hạ Tranh ngẩng đầu tới, ánh mắt lướ qua những thứ trong tay cô, dậy, giọng điệu vẫn còn rõ vẻ trách móc.
“Sao cô xuống lâu thế, sắp c.h.ế.t đói .”
“Đói thì ăn chứ,” Văn Nguyễn tới, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, “Anh đợi ở đây, là mời ăn cơm?”
Hạ Tranh thể tin nổi cô.
“Thời gian của quý báu thế , mà còn lãng phí cả buổi sáng để giúp cô chứng minh sự trong sạch, trưa nay cô định lo cơm cho ?”
Văn Nguyễn: “...Lo chứ!”
Văn Nguyễn dùng chìa khóa bấm mở khóa xe, Hạ Tranh giật lấy đồ đạc trong tay cô.
“Nghỉ việc ?”
“Là sa thải.”
Hạ Tranh đặt đồ ghế , , động tác đóng cửa khựng , châm chọc : “ là tác phong của nhà họ Diêu, bạc bẽo vô ơn, làm đến mức cùng.”
Anh chỉ ghế : “Cô chỉ bấy nhiêu đồ thôi ? Trên đó còn gì nữa ?”
Văn Nguyễn: “Toàn đồ quan trọng, những thứ thể chia thì chia hết cho họ .”
Cô kéo cửa ghế lái định , Hạ Tranh nắm lấy cánh tay cô.
“Sắc mặt cô bây giờ còn tệ hơn cả ma, mạng quý giá lắm, thể xảy chuyện gì , để lái.”
Văn Nguyễn cũng lúc lái xe, cô vòng qua đầu xe đến ghế phụ. Vừa mở cửa, phía gọi cô.
“Văn tổng.”
Văn Nguyễn đầu , là Triệu Hưng Huy.
Triệu Hưng Huy chắp hai tay , giọng điệu khách sáo: “Văn tổng, cô thể chuyện với hai câu ?”
Văn Nguyễn một lúc, “cạch” một tiếng đóng cửa xe, đầu Hạ Tranh.
“Hạ tổng, chờ mười phút nhé?”
“Được.”
Văn Nguyễn theo Triệu Hưng Huy sang một bên, Hạ Tranh ở ghế lái chờ cô.
Anh hạ cửa kính xe xuống.
Không rõ hai gì, chỉ thấy họ đối mặt , Triệu Hưng Huy khom lưng, trông như đang xin , Văn Nguyễn sắc mặt bình tĩnh, hỉ nộ.
Ánh mắt Hạ Tranh dán chặt lên Văn Nguyễn, chớp mắt.
Hôm nay cô mặc váy chữ A màu đen với áo sơ mi trắng, khoác ngoài là áo khoác cashmere màu đen, dáng cao ráo, thanh mảnh, mặc gì cũng .
Lớp trang điểm cũng tinh tế, đôi mắt sắc sảo quyến rũ, nhưng điểm thêm chút lạnh lùng do cảm xúc thờ ơ mang , một đậm một nhạt, vặn, toát lên vẻ quyến rũ hút hồn.
Văn Nguyễn thời cấp ba, gắn liền hai danh hiệu: hoa khôi, thủ khoa khối.
Văn Nguyễn nơi công sở, cũng những danh hiệu: lý lịch xịn, nhan sắc đỉnh, thành tích khủng, là nhân tài mà các công ty trong ngành đều tranh giành.
Một như , lẽ nuông chiều mới đúng.
Anh mới rời nửa năm, nhiều bắt nạt cô thế …